ĐÊM TỐI VÀ ÁNH SÁNG - Trang 225

tôi đã ăn một cái bánh pizza thật to, Sheila đã ăn rất rất nhiều. Sau đó chúng
tôi đi mua cái đầm và giả vờ rằng chúng tôi là một gia đình thực sự. Con bé
liên tục lặp lại những chi tiết ấy, nét mặt nó biến đổi tùy theo ký ức của nó
về việc này. Tôi để cho nó nói, vì dường như lặp đi lặp lại những chuyện
như thế có một tác dụng chữa bệnh nào đó đối với con bé, cũng giống như
sự việc hồi tháng Hai vậy. Một điều thú vị là con bé hoàn toàn quên lãng
Jimmie. Đã nhiều ngày trôi qua tôi không còn nghe nhắc đến tên của thằng
bé nữa. Hôm đó là một buổi tối đầy hạnh phúc, thật hoàn hảo với Sheila, và
có vẻ như con bé chưa thưởng thức được nó một cách trọn vẹn. Tôi cho
rằng những khoảnh khắc như vậy thật xa vời và nó hiếm khi có được, thế
nên tôi vẫn kiên nhẫn lắng nghe nó nói, hết lần này đến lần khác.

Một buổi sáng giữa tháng Tư, Sheila đến trường với vẻ buồn bã ủ ê hiển
hiện. Anton đã đón nó ở trạm xe buýt, nhưng hôm đó xe buýt tới trễ, nên
con bé vào lớp sau khi buổi nói chuyện ban sáng đã bắt đầu. Hôm đó nó lại
mặc cái quần yếm và cái áo thun cũ của mình, trông nó xanh xao vô cùng.
Con bé ngồi xuống phía ngoài rìa của cả nhóm, lắng nghe nhưng không
tham gia.

Chỉ trong nửa giờ đồng hồ khi cuộc nói chuyện diễn ra, nó đứng dậy hai lần
để vào toa-lét. Tôi lo là con bé đang bị ốm, vì trông nó rất xanh xao và uể
oải. Nhưng những đứa trẻ khác đang la hét chí chóe đòi tôi chú ý đến
chúng, nên tôi chưa thể tập trung vào nó được.

Lúc phát bài tập toán cho bọn trẻ, tôi không thấy Sheila đâu cả. Sau đó tôi
phát hiện ra con bé lại đang ở trong toa-lét.

- Cưng ơi, hôm nay con thấy không khỏe à?

- Con không sao. - Nó đáp rồi nhận tờ giấy bài tập toán và đi đến chỗ bàn
học của mình. Tôi quan sát nó. Giờ đây nó đã nói nhiều hơn, chia động từ
đúng quy tắc hơn, và tôi hài lòng với việc này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.