ĐÊM TRƯỜNG TĂM TỐI - Trang 229

CHƯƠNG 47

Tháng 5 năm 2007.

Hai chai rượu Mao Đài đã mở để trên bàn, đầy bàn toàn những món ngon
đắt đỏ, ba người đã ngà ngà say đang chén chú chén anh.

“Ông Trần hào phóng với anh em quá đấy, tôi sống ngần ấy năm, đây là

lần đầu tiên uống Mao Đài đến no.” Chu Vĩ cười ha hả, lại uống thêm một
chén Mao Đài.

Trần Minh Chướng lim dim mắt, uể oải nói: “Ông vào ba năm, mãi mới

ra, tôi không hào phóng được một lần hay sao?”

“Cái gì mà tôi vào ba năm, cứ như tôi ngồi tù không bằng, tôi nói cho

ông biết, tôi đi tiến tu, tôi đi học luật, không phải ra rồi vẫn làm cảnh sát
đấy thôi, cái thằng khốn nạn Lí Kiến Quốc làm gì được tôi?”

“Hắn lên phó cục trưởng rồi đấy, muốn làm gì ông là làm gì ông ngay

được đấy, ông đừng có to mồm nữa, cẩn thận không lại đi tiến tu thêm ba
năm nữa.” Trần Minh Chướng chọc tức.

Giang Dương bật cười: “Bây giờ Tuyết Trắng Bình Khang mà còn động

vào Lí Kiến Quốc, chưa biết chừng đến lúc con trai làm cảnh sát, người ta
hỏi bố cậu làm gì? Cảnh sát. Cơ quan nào? Trường đại học An ninh, ồ, là
giáo viên trường cảnh sát hả? Đang học trong trường cảnh sát. Chà, sắp về
hưu đến nơi rồi còn đi học? Học, học nữa, học mãi mà. Thế thì chắc là trình
độ cao lắm rồi nhỉ? Cũng tàm tạm, đang học dở cao đẳng.”

“Ái chà, nhìn cái kiểu của hai ông, giờ đứng về phe Lí Kiến Quốc cả rồi

hả!” Chu Vĩ chỉ vào họ, ba người cùng lăn ra cười.

Trần Minh Chương ho mấy tiếng, cố gắng mở hai mắt đang ríu lại vì hơi

men, làm ra bộ uống rượu tổng kết: “Bữa rượu ngày hôm nay, là để chúc
mừng ba việc. Thứ nhất, ông Tuyết xong vụ tiến tu trong trường An ninh,
đã được về, tất nhiên rồi, chuyện ngoại ngữ thi được mấy điểm thì thôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.