Vì vậy, tôi thôi không nói về tụi ánh sáng nữa, nhưng tai hại đã xảy ra
rồi. Tin đồn lan truyền trong đám nhóc, rằng thằng Kernel Fleck rất dị hợm.
Nó không giống như chúng ta. Hãy tránh xa nó ra.
Sau đó, tôi không có bạn nữa.
-> Tên tôi là Cornelius, nhưng hồi còn nhỏ tôi không nói được từ này. Từ
gần nhất mà tôi có thể phát âm là Kernel. Ba Má tôi nghĩ rằng cái tên này
cũng dễ thương và bắt đầu dùng nó thay cho tên thật của tôi. Nó bám luôn
vào tôi và bây giờ đó là cái tên mà mọi người gọi tôi.
Tôi nghĩ có một số bậc cha mẹ không nên được phép đặt tên cho con cái
của họ. Cần có một ủy ban để ngăn cấm những cái tên sẽ gây ra nhiều rắc
rối về sau. Ý tôi là, thậm chí nếu không có chuyện ánh sáng, tôi làm gì có
cơ may nào để hòa đồng trong một đám đông bình thường với một cái tên
như Kernel - hoặc Cornelius - Fleck!
Chúng tôi sống trong một thành phố. Má là một giảng viên đại học. Ba là
một họa sĩ và đôi lúc cũng hành nghề dạy học tự do. (Thật ra ông dành thời
gian cho việc dạy học nhiều hơn là cho việc vẽ vời, nhưng bất cứ khi nào
có ai đó hỏi, ông vẫn bảo ông là một họa sĩ). Chúng tôi ở trên tầng ba của
một nhà kho cũ kỹ được cải tạo lại thành những căn hộ. Những căn phòng
rộng lớn với những trần nhà rất cao. Đôi khi tôi cảm thấy giống như một
người Munchkin ((*Những người tí hon, nhân vật tưởng tượng trong truyện
Phù Thủy Kỳ Diệu Xứ Oz của nhà văn L.Frank Baum)), hoặc Jack trong
tòa lâu đài của người khổng lồ.
Ba rất khéo tay. Ông làm những mô hình máy bay rất tuyệt và treo chúng
lên những rầm nhà bằng gỗ trên trần phòng ngủ của tôi. Khi chúng bắt đầu
chen chúc nhau, hoặc nếu chúng tôi chợt nổi hứng vào một chiều Chủ nhật
rãnh rỗi, cả hai cha con dùng những quả táo, hạt dẻ ngựa hoặc bất cứ thứ gì
tròn và cứng thay cho bom và ném chúng vào những chiếc máy bay. Chúng
tôi cứ thế oanh kích cho tới khi hết đạn hoặc tất cả máy bay đã bị tiêu diệt.