ban phúc, rằng nó sẽ an toàn. Struan không đồng ý. Những người còn lại
chúng tôi cũng thế.
- Một số đồng ý.
Aideen cay đắng cắt ngang, nhưng không nói gì thêm khi Torin nhìn
bà ta cảnh cáo. Ông ta cộc cằn nói tiếp:
- Chúng tôi đã quyết định giết chết đứa bé còn trong bụng mẹ. Đó là
mong muốn của Struan và chúng tôi tin rằng đó là điều đúng phải làm.
Struan đưa Aednat vào rừng để thực hiện việc đó một cách riêng tư.
Nhưng không ai trong chúng tôi biết Aednat muốn có em bé đó nhiều
đến mức nào. Cô ta chống lại Struan khi chỉ có hai người bọn họ. Đâm
anh ta. Tôi không nghĩ cô ta định giết anh ta, nhưng...
Tôi gần như hét lên:
- Mẹ tôi đã giết cha tôi?
Torin đáp, đốt cháy tôi với cái nhìn trừng trừng của ông ta:
- Phải. Có lẽ cô ta chỉ định làm cho anh ta bị thương, nhưng cô ta
đâm quá sâu. Anh ta chết và cô ta bỏ trốn. Khi chúng tôi phát hiện ra thi
thể của anh ta, cô ta đã đi xa. Chúng tôi đuổi theo một thời gian, để phục
thù cho cái chết của Struan, nhưng mất dấu của cô ta sau vài ngày. Khi
quay trở về, chúng tôi cầu nguyện cho cô ta chết. Tôi hài lòng khi nghe
thấy lời cầu nguyện của chúng tôi đã được đáp lại.
Tôi lui lại, toan nguyền rủa ông ta vì đã nói một điều đê tiện như thế
nhưng Fiachna nắm lấy cánh tay trái của tôi và xiết mạnh, cảnh báo tôi
nên im lặng.
Torin nói một cách nặng nề:
- Dĩ nhiên giờ đây cô gái không phải là việc của chúng tôi. Cô ta là
thị tộc các người, không phải của chúng tôi, vì thế chúng tôi không thể
nói với các người phải làm gì với cô ta. Nhưng cô ta là một đứa trẻ bị