Vị tu sĩ nhướng mày:
- Huynh đã tự nhận nhiệm vụ chống lại lũ yêu tinh.
Drust bình thản đáp:
- Phải.
- Một công việc hiểm nghèo. Huynh thực hiện nó để giữ thông thoáng
con đường tới phía tây cho những người sẽ đi theo nó?
Drust mỉm cười:
- Không. Tất cả chúng ta đều nên tự hy sinh như thế, nhưng đa số thì
không và tôi cũng không ngoại lệ. Tôi làm việc này vì những lý do cá
nhân.
Vị tu sĩ đáp lại nụ cười của Drust:
- Bất kể chúng là gì, tôi xin chúc huynh may mắn. Nếu huynh có thể
đóng lại đường hầm giữa thế giới này và thế giới của lũ yêu tinh, những
chuyến tàu sắp tới sẽ ngợi ca tên huynh ở những vùng đất phía tây...hay
ở những vùng đất chết.
Cả hai người tu sĩ nhìn con thuyền và những người bên trên nó. Giờ
chỉ còn hai người trên bờ biển, đang tháo dây buộc thuyền vào bờ. Nó
không giống bất kỳ chiếc thuyền nào tôi từng thấy, dài và hẹp, những cột
buồm cao nhô lên ở khúc giữa để giữ những tấm buồm to. Khó mà hiểu
được vì sao nó vẫn nổi.
Vị tu sĩ hỏi, nhìn quanh, ánh mắt của ông ta dừng lại ở tôi:
- Những người đồng hành của huynh thì sao? Họ có đi tìm nơi ẩn náu
với chúng tôi? Vẫn còn lại vài chỗ. Nếu họ muốn nắm lấy dịp may,
chúng tôi có thể cho họ lên thuyền.
Drust liếc nhìn tôi, rồi nói với mấy người kia: