DEMONATA TẬP 4: NHỮNG TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 167

- Nếu các người muốn đi, ta sẽ không ngăn cản các người. Nhưng ta

có thể cần tới các người trong những ngày đêm sắp tới. Hãy nhớ, nếu ta
thất bại, người thân của các người sẽ trả giá.

Goll thì thầm, con mắt còn nguyên của ông lấp lánh trong lúc nhìn

ông nhìn chăm chú chiếc thuyền:

- Tir na n'Og. Từ đó bây giờ...để sống mãi mãi, sau khi đã tới gần cái

chết thế này...

Fiachna dịu dàng nói:

- Đó có thể là một phần thưởng công bằng cho một đời trung thực.

Ông nên đi, ông bạn già.

Đôi môi của Goll hé mở. Ông bật thốt: "Phải". Nhưng rồi mặt ông

đanh lại và ông bật cười ha hả:

- Không. Tir na n'Og dành cho những người có phép thuật và những

người xinh đẹp, không phải cho một con ngựa chiến già nua xấu xí như
ta! Dù sao thì ta sẽ làm gì ở đó với cuộc đời bất tử chứ? Chơi bóng gậy
với những người khổng lồ ư? - Ông quay lại và nháy mắt - Mười năm
trước, có lẽ. Nhưng ta có cảm giác giống như một thằng ngu nếu ta ra đi
bây giờ. Và nếu họ không tìm ra cái gì khác ngoài biển cả thì sao? Trước
đây ta đã từng đi trên những ngọn sóng đó, và chưa bao giờ muốn bệnh
đến thế trong đời!

- Có người nào khác không? - Vị tu sĩ nhã nhặn hỏi. Ông ta vẫn nhìn

tôi, trán của ông ta hơi cau lại.

Lorcan thở dài mơ mộng:

- Tôi sẽ cho đi nhiều thứ để được đi săn trong những khu rừng thần

thoại của Tir na n'Og. Nhưng tôi không thể từ bỏ thị tộc của mình, không
cho tới khi lũ yêu đã bị đánh bại hay tôi nằm chết. Năm sau, nếu chúng
tôi thành công, tôi sẽ quay lại và xin một chỗ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.