- Hãy giải phóng ta. Ngay lập tức. Hoặc gã kia sẽ chết trong đôi tay
của Vein luôn trung thành, luôn dữ tợn.
- Không - Drust đáp.
- Tốt lắm - Tên chúa yêu cười nhạt - Vein! Tiêu diệt hắn ta!
Con chó sủa và tru lên, nhảy vòng quanh, cặp hàm há ra khép lại.
Goll đã ra tới vùng đất bên trong. Một vài giây nữa thôi và...
Đột nhiên, Bran xuất hiện ở trước mặt người chiến binh già, bên cạnh
Vein, vỗ vào đầu gối của nó, huýt sáo như thể đang gọi một con chó đã
thuần hóa chứ không phải một con yêu. Vein nhảy vào người Bran. Lord
Loss bật cười. Chúng tôi thở dốc vì kinh hoàng.
Rồi quai hàm của mọi người hạ xuống khi con chó yêu tinh liếm vào
mặt của Bran trước khi cuộn mình nằm ngửa ra, giơ bụng cho thằng bé
cù vào.
Lord Loss rống lên:
- Vein! Dừng lại! Giết nó đi!
Con yêu làm ngơ tiếng gọi của chủ nhân nó và rên lên sung sướng khi
Bran gãi vào cằm nó. Thằng bé cười khúc khích, chơi đùa với con yêu
như với bất kỳ con chó bình thường nào, thủ thỉ thù thì và rì rầm một hai
từ lạ lùng vô nghĩa.
Lord Loss không thể nào tin được. Không ai có thể. Nhưng rồi
Fiachna bật cười lớn và chẳng bao lâu cả bọn chúng tôi đều cười ha hả,
chỉ vào thằng bé và con chó, còn Goll thì đứng bên cạnh hai đứa, rốt
cuộc cũng đã dừng lại. Chúng tôi gập người lại, nước mắt sống do cười
quá trớn lăn xuống mặt. Ngay cả Drust cũng mỉm cười.
Lord Loss không nhìn thấy khía cạnh buồn cười của chuyện này. Hắn
nhìn con yêu chó trừng trừng, rồi cả bọn chúng tôi. Cuối cùng, khi ánh
mắt của hắn dừng lại ở Drust, hắn gầm gừ và nói: