Chúng tôi dừng lại và bình thản treo người trong làn nước, trồi lên
hụp xuống theo nhịp sóng, nhưng không nhích tới gần hay rời xa vách
đá. Drust đặt bàn tay còn lại của ông lên tay tôi và di chuyển nó ra phía
trước cho tới khi tôi tiếp xúc với mặt đá. Sau đó ông hất bàn tay kia của
tôi lên cạnh nó và cùng lúc buông cả hai bàn tay ra. Ngay khi ông buông
ra, cơn gió và những lượn sóng ập lên người tôi, cố kéo tôi ra. Tôi bám
vào vách đá bằng những đầu ngón tay và hét lên, giải tỏa câu thần chú
nín thở.
Thế rồi cánh tay của Drust vòng quanh người tôi và ông hét vào tai
tôi:
- Trèo lên! Cứ thế mà lên! Đừng nhìn xuống!
Tôi ré lên:
- Tôi sẽ rơi! Tôi sẽ rớt xuống!
- Cô sẽ rơi nếu không chịu trèo! - Ông rống lên, ấn mạnh cằm vào cổ
tôi.
Vì tôi không còn chọn lựa nào khác ngoài việc trèo lên và đánh liều
với cái chết hay ở lại và chắn chắn sẽ chết, tôi nhích bàn tay trái lên, tìm
một chỗ bám tay vào. Sau một hoặc hai giây tôi tìm ra một chỗ và nghỉ
một chút, quay mặt khỏi đám bụi nước của những lượn sóng. Rồi tôi
nhích bàn tay phải lên. Hai bàn chân của tôi tự động đi theo, dò dẫm tìm
những lỗ đặt chân.
Drust giữ một bàn tay trên người tôi, giữ thăng bằng cho tôi bằng
cách ấn lên vai tôi, rồi lưng tôi, mông tôi, đôi chân, và cuối cùng là hai
bàn chân của tôi. Khi tôi di chuyển khỏi tầm với, ông hét to bảo tôi dừng
lại, tôi trèo lên theo sau tôi cho tới khi chúng tôi ngang bằng nhau. Rồi
lại đến lượt tôi dẫn đầu.
Đó là cách chúng tôi tiến lên, mỗi lần một đoạn nhỏ vách đá, lê người
lên, bất chấp tiếng hú giận dữ cả biển cả, quấy rầy những con mòng biển