Tôi nức nở:
- Bran! Cậu phải đi!
Nó chỉ mỉm cười.
- Bran! Cậu phải đi!
Lại mỉm cười. Nó sẽ không đi. Nó sẽ là người bạn trung thành của tôi
mãi mãi. Nó thà chịu chết cạnh tôi hơn là thoát thân mà không có tôi.
Tôi đáp lại nụ cười. "Tốt lắm", tôi thở dài và giơ một bàn tay ra. Bran
nắm lấy nó, chỉ nghĩ là tôi muốn chạm vào nó. Nhưng cái mà nó nhận
được ở đầu bàn tay là chút phép thuật cuối cùng của tôi. Một câu thần
chú nhanh, ứng biến. Tôi tiến vào tâm trí nó và gửi một hình ảnh về cái
lỗ vào những ý nghĩ của nó, nó sẽ lao tới đó, chạy qua và không quay lại.
Và rồi, với mọi sức mạnh phép thuật tôi có thể tập hợp, tôi hét lên với
nó: "Chạy nhanh!"
Nó lao đi. Chạy mà không có ý định chạy, gầm lên vì kinh ngạc và sợ
hãi. Nó vọt lên phía trên đường hầm, phóng qua cái lỗ và tiếp tục chạy, là
một nô lệ tạm thời cho phép thuật của tôi. Tôi buồn bã vẫy chào nó, thở
ra một hơi dài run rẩy. Cuối cùng chỉ còn có một mình - và bị nguyền
rủa.
-> Tôi chờ Vein tấn công lần nữa, khi Bran đã đi, nhưng nó không tấn
công. Tôi nghe nó gầm gừ, gần nơi tôi mắc kẹt, nhưng vì lý do nào đó nó
để cho tôi yên.
Tôi quan sát cái lỗ trong ánh sáng phai dần. Giờ nó chỉ còn to cỡ một
em bé, vẫn đang đóng lại. Ngày càng thu hẹp, cho tới khi chỉ còn đủ chỗ
để thò một cánh tay qua. Tôi đang nghĩ về việc tắt đi ánh sáng trước khi
cái lỗ đóng hẳn - đây chỉ là một sự hành hạ - thì một gương mặt đột
nhiên xuất hiện.