ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 114

khăn lắm anh mới thiếp đi được vài lần, mà lần nào cô bác sĩ nhân dân
cũng chạy lại quan sát anh, giở trò lưu manh với anh, khiến anh rạo rực
khác thường.

Trình Vũ Phi lật lông mi anh lên, vỗ vỗ má anh, sờ soạng khắp người

anh, còn hỏi dồn đập một lô một lốc những câu hỏi ngốc nghếch, trẻ con
“Anh là ai? Tôi là ai? Chúng ta đang ở đâu?” Tô Nhất Minh muốn hét thật
to trả lời cô “Tôi là chó sói. Cô là cô bé quàng khăn đỏ. Hiện giờ tôi muốn
ăn thịt cô.” Nhưng anh cố nhịn, dù gì thì mình cũng là người văn minh, con
gái người ta không đồng ý mà giở trò lưu manh là hành động mất nhân
cách.

Trình Vũ Phi còn nắn nắn bóp bóp gan bàn chân anh, cuối cùng thì nói

‘âm tính’. Tô Nhất Minh lần đầu phát hiện ra gan bàn chân mình là nơi
nhạy cảm, hơn nữa hai chữ đó kích thích anh. Cứ làm cho người ta tưởng
tượng tận đâu đâu!

Lăn lộn cả đêm gần sáng, Tô Nhất Minh lại một lần nữa bị Trình Vũ

Phi phá bĩnh khi vừa thiu thiu được một lúc khiến anh như muốn nổ tung.
Anh chợt vùng dậy, ôm lấy cô, nhắm thẳng môi cô, đặt một nụ hôn trên đó.

Lần này thì chính xác, anh hôn đôi môi mềm mại ấm áp của bác sĩ

Trình, dùng lưỡi khiêu khích từ từ tách hai bờ môi của cô ra rồi chìm trong
cảm giác sung sướng đến run rẩy đó. Nhưng Trình Vũ Phi được một phen
hết hồn, cô nín thở, cố sức vùng vẫy, đẩy Tô Nhất Minh ra. Tô Nhất Minh
trong phút chốc hồi tỉnh lại, không dám đối diện tội lỗi lớn tày đình mà
mình vừa phạm phải, việc đó hầu như là bản năng, anh bèn lăn sang đầu
bên kia, vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ say.

Trình Vũ Phi nhảy xuống giường, nhìn thấy Tô Nhất Minh đang chìm

sâu vào giấc ngủ mà chẳng hiểu đầu đuôi tai nheo gì cả, gọi thế nào anh
cũng không tỉnh. Mãi đến khi giọng cô khàn đi, chuẩn bị gọi 120 thì Tô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.