ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 122

Mục Thuần nhìn cô, cân nhắc từng câu chữ: “Buổi sáng...em nói đưa

bệnh nhân đến chỗ anh khám mà!”

Tô Nhất Minh…cảnh tượng buổi sáng lập tức hiện lên trong đầu Trình

Vũ Phi khiến cô bất giác đỏ mặt, “Anh ta…hệ thống thần kinh không có
vấn đề. Không cần phải kiểm tra nữa đâu”

“Thần kinh không sao vậy tinh thần có vấn đề. Hay anh giới thiệu bác

sĩ tâm lý cho em nhé.” Giọng Mục Thuần có chút tâm trạng hiếm thấy,
cứng cỏi lạ lùng.

Trình Vũ Phi chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên não, giọng nói không

hiểu vì sao cũng đanh lại “Phó chủ nhiệm Mục, động đến dao kéo thì anh
giỏi, nhưng động não thì tôi giỏi hơn anh. Bệnh thần kinh hay bệnh tâm lý
tôi có thể phân biệt được, không cần anh lo đâu”

“Em thật sự động não giỏi ư? Vậy sao buổi sáng em lại phán đoán

sai?’

Mục Thuần rất ít khi gàn bướng như thế, nhất là gàn bướng tranh cãi

với ai. Trình Vũ Phi bỗng thấy rất tức giận.

Bác sĩ khoa ngoại và khoa nội có mối liên hệ rất đặc biệt, vừa xem

thường nhau lại vừa không thể thiếu nhau. Bác sĩ khoa ngoại xem thường
bác sĩ khoa nội có chút bệnh nhẹ mà phải suy nghĩ đắn đo. Bọn họ thường
thấy bác sĩ khoa nội tụm năm tụm ba thảo luận bệnh trạng, ai cũng hùng
hùng hổ hổ trình bày ý kiến của mình nhưng chẳng ai phục ai. Bác sĩ khoa
ngoại nghĩ, xì, là ngựa hay là lừa thì cứ dắt ra là biết. Nghĩ rộng chút đi, cứ
mổ bụng ra xem thì bệnh gì không rõ chứ?

Bác sĩ khoa nội cũng bĩu môi gọi bác sĩ khoa ngoại là bọn đồ tể đầu óc

ngu si tứ chi phát triển. Bọn họ thường thấy bác sĩ khoa ngoại cầm dao mổ,
khâu nhanh thoăn thoắt, hai tay đưa qua đưa lại như cánh bướm rập rờn bay
quanh những cánh hoa, bận rộn cả ngày nhưng cuối cùng nói với người nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.