ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 166

Trình Vũ Phi sầm mặt lại, đột nhiên đưa tay kéo Tô Nhất Minh đi, lôi

anh vào một bóng cây tối đen gần đo. Bóng tối tiếp tay cho hành động mờ
ám, Trình Vũ Phi đưa tay ôm lấy cổ Tô Nhất Minh, rồi từ từ kiễng chân
lên.

Tô Nhất Minh thở dài, nhắm mắt lại, rồi bỗng kêu thét lên, ôm miệng

nhảy dựng, “Em cắn lưỡi của anh…"

"Đó là bảo tôi dùng sức mạnh."

"Thô lỗ.. ai là bác sĩ cũng thô lỗ như thế sao?"

"Bác sĩ rất tinh tế. Tất nhiên ngoại trừ bác sĩ khoa cấp cứu."

Tô Nhất Minh tội nghiệp kêu ưm ưm vài tiếng. Trong bóng tối con

ngươi của Trình Vũ Phi giống như hai ngôi sao trên trời đang tỏa sáng lung
linh, nhưng cũng giống như chiếc giếng cổ sâu thắm mê hoặc lòng người.
Anh bỗng nhiên đứng không vững, liền ấn cô tựa vào thân cây, nhớ đến bài
học lần trước, anh chầm chậm ép sát người vào, nhắm chuẩn vị trí rồi bắt
đầu hôn cô.

Cuối cùng nụ hôn của anh cũng được đáp lại. Một nụ hôn dài, dài đến

nỗi hai người đều hơi choáng váng, khẽ run rẩy.

"Thế là cuối cùng em cũng bị anh mê hoặc rồi." Vẫn là Trình Vũ Phi

tỉnh táo trước, trong niềm hạnh phúc tột đỉnh ẩn chứa một chút đau lòng.
Cô lại thua rồi.

Tô Nhất Minh vịn vào nhánh cây, lá cây xào xạc trong gió, "Là anh bị

em mê hoặc." Anh nói, thở hắt ra, rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống.

Trong khoảnh khắc đó Trình Vũ Phi nghĩ, bản thân Tô Nhất Minh

cũng nói là lời anh ấy nói không đáng tin, vậy câu này có đáng tin hay
không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.