ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 209

bời bời, lấy đũa khoắng tới khoắng lui trong bát nhưng chẳng gắp thứ gì.

“Trang sức? Bác sĩ không thể đeo mấy thứ đó, bất tiện lắm, nhất là bác

sĩ ở khoa cấp cứu như em.” Trình Vũ Phi khó hiểu nhìn Tô Nhất Minh,
“Hôm nay thức ăn đều rất ngon, sao anh không ăn? Mệt lắm hả anh?”

Tô Nhất Minh chỉ cảm thấy có bức bối không nói ra được, “Không

mua trang sức thì cũng có thể mua thứ khác, ăn này, dùng này, mặc này.”

“Không có thời gian rảnh. Em vừa phải đi làm, vừa phải ở bên anh,

bận rộn lắm.”

Tô Nhất Minh đằng hắng một tiếng, muốn nói nhưng lại thôi, cười có

chút kì quặc. Trình Vũ Phi lấy làm khó hiểu, cảm thấy nụ cười của anh
không được bình thường nhưng lại không biết không bình thường chỗ nào.

Cuối tuần Trình Vũ Phi vừa bước ra khỏi khoa cấp cứu đã nhìn thấy

Tô Nhất Minh đứng tựa cửa nhìn đắm đuối thứ gì đó trên tay.

“Học đòi xem sách từ lúc nào thế? Lại còn chăm chú nữa chứ, đừng

nói với em là anh muốn thi tiến sĩ nhé.”

Tô Nhất Minh trề môi, “Sách thì đã từ lâu không xem rồi, em biết anh

là dân buôn bán mà, rất kỵ chữ thua. Còn tiến sĩ ấy à, anh cũng muốn dụng
tâm mua cái bằng ấy lắm, tiếc là không có thời gian đi học. Cuối tuần này
chúng ta đi thành phố N nhé, ở đó có nhà máy của anh, phải đi giải quyết
một số việc, đều liên quan đến sổ sách.” Rồi anh đột nhiên hạ giọng, thì
thào vào tai cô, “Cô bé quàng khăn đỏ ơi, em cùng đi với anh, phải chuẩn
bị kĩ lưỡng nhé, đừng để nước đến chân mới nhảy, không kịp đâu…”

Trình Vũ Phi đờ ra, mặt đỏ lựng, ấp úng định tìm cớ khước từ nhưng

lại bị Tô Nhất Minh kéo lên xe, “Đừng có lại nói em bận trực ban, anh đã
điều tra rõ ràng lịch làm việc của em. Cuối tuần này em rất rảnh rỗi, em ở
đây một mình làm gì? Anh không yên tâm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.