ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 232

Tô Nhất Minh vẫn ung dung, mở cửa bước vào phòng tắm đứng, “Ừm,

anh là ca sĩ trong nhà tắm đấy, bình thường không có thời gian ca hát, lại
thêm hát không hay nên chỉ có thể hát rống lên lúc tắm cho mình nghe, bởi
vậy anh mới lắp đặt nhạc trong phòng tắm, chỉ là mấy bài nhạc xưa, anh
vừa nghe vừa hát theo. Cưng ơi…trong phòng tắm này có rất nhiều nút, anh
dạy em cách dùng nhé.”

Tô Nhất Minh liếc sang, thấy Trình Vũ Phi đang gập người che chắn,

hai tay ôm chặt trước ngực, hệt như một dấu hỏi lớn với hàng tá câu hỏi
trong đầu.

Anh hít một hơi thật sâu, ấn nút, một luồn nước ấm bắn thẳng vào mặt

Trình Vũ Phi, cô lại la lên oai oái, đưa tay vuốt nước trên mặt quên cả nỗi
sợ hãi, đứng thẳng người dậy, ngỡ ngàng nhìn Tô Nhất Minh, hệt như một
dấu chấm than mời mọc.

Tô Nhất Minh không thể kìm chế hơn được nữa, vội vàng cời quần áo

của mình.

Một giọng ca nữ ngọt ngào êm dịu vang đến, đúng là bài hát cũ, Bao

nhiêu dịu dàng bao nhiêu nước mắt, chuyện xưa như sương khói bay đi
không trở lại…

Trình Vũ Phi có chút hiếu kỳ, “Giọng nữ hát sao anh theo kịp? Hát

mấy câu em nghe xem…”

Tô Nhất Minh suýt chút ngất đi, “Bây giờ ư? Bây giờ anh chẳng nghĩ

được gì nữa hết. Bác sĩ à, em chẳng có tình người chút xíu nào! Anh ức chế
rất lâu rồi…Em thương hại anh với, đừng có đối xử với anh không có tình
người như vậy…”

Nước chảy xuống, từ từ làm ướt tóc Trình Vũ Phi, rồi đến cơ thể.

Từng tia nước men theo cơ thể mĩ miều của cô. Bất kỳ người đàn ông chân
chính nào cũng không thể vượt qua được thử thách này, huống hồ gì một gã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.