kinh nghiệm rồi, hai ngày là hết sưng, hai tuần là hết vết bầm. Nhóc ạ, cậu
sức khỏe tốt, chắc chắn sẽ nhanh hơn một chút…” Nhưng điều làm Tô
Nhất Minh muốn nhảy cẫng lên chính là Điền Thiêm xót bạn trai, muốn
cậu ta ở lại phòng để tiện chăm sóc. Trình Vũ Phi thừ người ra, cuối cùng
thất thểu theo Tô Nhất Minh đến nhà anh, để không gian riêng tư cho hai cô
cậu.
Người Trung Quốc mắc mớ gì phải chúc tụng ngày lễ của phương Tây
chứ.” Trình Vũ Phi làu bàu khi bước lên xe của Tô Nhất Minh.
Tô Nhất Minh không đáp, chỉ đắm đuối hôn cô, lửa tình nhanh chóng
bốc lên ngùn ngụt, Tô Nhất Minh khó khăn lắm mới kiềm chế được mình,
khởi động xe phóng đi.
Về đến nhà Tô Nhất Minh tiếp tục nhảy xổ vào, nhóm lửa tình trên
người bác sĩ Trình, Trình Vũ Phi ngay giây phút quan trọng nhất vẫn kìm
lòng, “Nhất Minh…Em bận rộn cả ngày, muốn đi tắm đã…”
Tô Nhất Minh thở ra nhè nhẹ không muốn rời tay, Trình Vũ Phi đẩy
anh ra, chạy trốn vào nhà tắm. Cô từ từ cởi bộ quần áo, hồn để tận đâu đâu.
Hôm nay có quá nhiều việc xảy ra, cô vẫn chưa kịp suy nghĩ kĩ, cô muốn
nhân lúc được ở một mình bình tĩnh suy xét một chút.
Cửa mở, Tô Nhất Minh xuất hiện với nụ cười trên môi, “Cửa nhà tắm
không đóng, anh nghĩ đó là một hành động khiêu khích.”
Trình Vũ Phi kinh hãi thét lên, chui tọt vào phòng tắm đứng, “Không
phải…anh hiểu lầm rồi…Em chỉ là quên đóng cửa.”
Tô Nhất Minh vẫn ung dung mỉm cười, Trình Vũ Phi bỗng sực nhớ ra
phòng tắm đứng trong suốt, không có bất kỳ sự che chắn nào. Cô hoảng
loạn nhấn nút vòi sen, hy vọng hơi nóng sẽ làm mờ kính. Một tiếng kêu thất
thanh, cô nhảy dựng lên. Tiếp đến là tiếng hát vang.