Trình Vũ Phi khó khăn lắm mới thoát được những văn vẹo của mẹ Tô
Nhất Minh, đưa tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán, “Đúng là anh chưa từng
bị bệnh sởi. Vì vậy chắc hắn là bệnh này rồi. Có lẽ vừa rồi anh quá mệt
mỏi, sức đề kháng giảm sút, lại suốt ngày chạy tới chạy lui đến bệnh viện
nên nhiễm virus. Bình thường anh hành động giống trẻ con không nói làm
gì, đến bệnh mà cũng mắc bệnh của trẻ con. Thật ngại quá đi.”
Tô Nhất Minh rầu rĩ nhìn anh bạn bác sĩ của mình, nhìn thấy nét cười
như không cười của anh ta, cảm thấy hình tượng đẹp đẽ bao nhiêu năm
mình khổ công xây dựng đã bị Trình Vũ Phi phá tan trong phút chốc.
Nhưng vừa nghĩ đến bệnh sởi không biết có nghiêm trọng hay không,
không biết bị bác sĩ nhân dân bắt nạt bao nhiêu lâu nữa, không dám đắc tội
với cô, đành tức tối hứ hứ mấy tiếng.
Về đến nhà Trình Vũ Phi nghiêm mặt nói với anh, “Nhất Minh, sởi là
bệnh truyền nhiễm nên phải cách li. Bây giờ anh phải ở nhà không được đi
đâu. Em sẽ xin phép ở nhà chăm sóc anh. Em sẽ gọi điện thoại bảo chị giúp
việc đừng đến.”
Tô Nhất Minh vô cũng cảm động, “Vũ Phi, vậy còn em thì sao? Em
không sợ bị lây à?”
“Ai đã từng bị sởi rồi thì sẽ miễn dịch cả đời. Lúc nhỏ em đã từng bị
nên không bị lây nữa.”
Sự cảm động của Tô Nhất Minh phút chốc tan biến hết. Anh không
nhịn được, phàn nàn, “Bác sĩ, em sao chẳng hiểu nhân tình thế thái gì hết
vậy? Không nói được những lời tình cảm một chút à, đại loại như vì tình
yêu em có thể hi sinh tất cả. Dù anh biết là em chỉ dỗ dành thôi anh cũng
thấy vui.”
Trình Vũ Phi nhìn anh như thể quái vật, “Thế sao được? Phá hoại hình
tượng chuyên nghiệp của em. Anh lại nghĩ hệt trẻ con rồi.”