ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 288

Dù gì cũng còn trẻ, Giang Tiểu Tây hồi phục đến đáng ngạc nhiên, ai

cũng vui mừng. Trong không khí vui vẻ đó, Trình Vũ Phi nhận được điện
thoại của Tô Nhất Minh, gã lưu manh rõ ràng đang rất tủi thân, thều thào
nói, “Vũ Phi, có phải em đang trả thù anh không? Em cho anh uống thuốc
gì thế? Bây giờ toàn thân anh nổi mẩn đỏ, bác sĩ nói dị ứng với thuốc. Anh
bây giờ rất khó coi, còn dám đi gặp ai nữa.”

Trình Vũ Phi lo lắng, “Mẩn đỏ? Có ngứa không?”

“Không ngứa.” Tô Nhất Minh bị sốt hành nên hồ đồ, hồi lâu mới có

phản ứng.

“Anh đang ở đâu? Em đến đó xem xem. Anh đừng uống thuốc nữa.”

Giọng Trình Vũ Phi lo lắng.

Tô Nhất Minh lại thộ mặt hồi lâu rồi mới đọc địa chỉ cho cô.

Đó là một bệnh viện lớn gần khu nhà của Tô Nhất Minh, anh có quen

một người bạn làm bác sĩ ở đó. Tô Nhất Minh đứng ngồi không yên trong
phòng khám sang trọng, đẹp đẽ đợi cô bác sĩ bảo bối của anh đến. Anh
chắc mẩm một trăm phần trăm rằng cô nhất định sẽ hộc tốc chạy đến đây
dọa anh. Thật ra anh đã hoàn toàn không còn tin tưởng vị bác sĩ ở nhà nữa,
nhưng mỗi lần cô đưa ra kết luận gì đó thì y như rằng khiến người khác
được một phen toát mồ hôi hột, khiến người ta không thể không… tin vào
kết luận của cô.

Nhìn thấy Trình Vũ Phi hớt hơ hớt hải chạy đến Tô Nhất Minh có tật

giật mình chế giễu cô, “Bác sĩ Trình em đừng nói là anh bị lở mồm long
móng nhé?”

Trình Vũ Phi không chút do dự tạt gáo nước lạnh lên người anh, “Tuy

anh đã tự thừa nhận mình là gia súc nhưng em lại không phải là bác sĩ thú y
nên thật sự không biết bệnh lở mồm long móng có những triệu chứng gì.
Nhưng nhìn anh thế này, em nghi ngờ là anh bị bệnh truyền nhiễm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.