Trình Vũ Phi lo lắng nhìn Tô Nhất Minh tâm thần bấn loạn, đến ngồi
bên cạnh anh, gọi anh một tiếng.
Tô Nhất Minh định thần lại, cầm hai món đồ lên tặng cô, cả hai đều là
đá quý. Một món là phỉ thúy xanh, một món là miếng ngọc trắng hơi ngả
vàng.
“Cái gì vậy?” Trình Vũ Phi hồ nghi xem tới xem lui hai món đồ.
“Đá quý thượng hạng đấy. Một miếng là phỉ thúy Miến Điện, một
miếng là ngọc Hòa Điền.” Tô Nhất Minh nói, đều có giá hơn hai trăm ngàn
tệ. Ngọc Hòa Điền là do anh chọn để mua tặng lão Châu. Lúc đó anh nghĩ,
lão Châu đã mở miệng như thế, cho dù là thật hay giả, anh cũng phải làm
như thật tặng món đồ này cho lão Châu. Miếng ngọc phỉ thúy rất giống với
miếng ngọc rởm mà lão Châu lừa anh mua lần trước. Anh chọn mua sau
khi nhận được điện thoại của Vu Tuy Văn, để chứng minh lão Châu rất có
mắt nhìn, đã bỏ ra hai trăm ngàn mua một miếng phỉ thúy thật sự đáng giá
hai trăm ngàn, tuyệt đối không phải là tống tiền hay hối lộ.
“Anh sưu tầm đá quý à?”
“Anh không thích đá, chỉ thích gỗ thôi. Anh đã từng nói với em, anh
sưu tầm đồ gỗ giáng hương mà, đặt ở căn biệt thự ở ngoại ô. Lúc nào anh
sẽ dẫn em đến xem.” Tô Nhất Minh đưa tay vuốt tóc cô.
“Vậy mấy miếng đồ này là thế nào?” Trình Vũ Phi biết tiền lương mấy
năm của mình cũng không mua nổi món đồ nhỏ xíu thế này, hiếu kì cầm
miếng phỉ thúy lên soi dưới ánh đèn. Độ trong suốt rất lớn, giống hệt như
thủy tinh, chẳng lẽ lại là thủy tinh?
“Ấy… miếng ngọc này có thể trừ tà. Năm nay chẳng phải là năm tuổi
của em hay sao? Năm tuổi thường không thuận lợi. Tặng em để trừ tà.”