ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 302

Xe vừa chạy đến trước cửa khách sạn của lão Châu thì Tô Nhất Minh

nhận được điện thoại của Vu Tuy Văn, một cuộc gọi bí ẩn. Vu Tuy Văn hỏi
trong điện, “Nhất Minh, giữa cậu với lão Châu không có xích mích gì
chứ?”

Không đợi Tô Nhất Minh trả lời anh ta nói tiếp, “Không có thì tốt.”

Nói rồi cúp điện thoại.

Tô Nhất Minh cảnh giác dừng xe, gọi lại. Vu Tuy Văn lại không nhận

điện thoại. Anh suy nghĩ lời nói vừa rồi của Vu Tuy Văn, toát mồ hôi lạnh.
Vu Tuy Văn là người rất thông minh, đầu óc vô cùng minh mẫn, chắc chắn
không thể vô duyên vô cớ gọi cho mình một điện thoại chẳng đâu vào đâu
như thế.

Tô Nhất Minh đoán chắc chắn lão Châu đã xảy ra chuyện, hoặc sắp

xảy ra chuyện rồi. Vu Tuy văn vội vàng thông báo cho anh biết nhưng vì
một nguyên nhân nào đó mà không thể nói rõ ràng.

Đã vào hè, thời tiết oi nồng. Tô Nhất Minh ngồi trong xe lại toát mồ

hôi lạnh. Lão Châu chuyên gài bẫy người khác, anh đã từng lĩnh giáo. Anh
tin lão Châu chắc chắn cũng đã từng gài bẫy không ít người, có lẽ lần này
bị rơi vào tay một gã lưu manh bự hơn rồi.

Tô Nhất Minh tiên lượng nguy hiểm đang rình rập mình, giữa anh và

lão Châu chỉ có miếng ngọc rởm đó. Miếng ngọc này, căn bản là chẳng thể
luận tội trước tòa. Anh thận trọng suy nghĩ hồi lâu, gọi mấy cuộc điện
thoại, sắp xếp đâu vào đó mọi việc. Rồi lại gọi điện thoại cho lão Châu, giả
vờ nói mình đột nhiên phát bệnh, không thế đến được, khất lần sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.