đàn ông. Hôm nào mới được một bầy gái đẹp đến hồ nhà anh bơi lội nghịch
nước còn anh chỉ có việc nằm ương trên chiếc sô-pha ở tầng dưới mắt hau
háu nhìn lên trần nhà, cảnh tượng diễm lệ ấy, anh nghĩ thôi mà đã muốn
chảy máu mũi.
Tô Nhất Minh nhanh chóng chế ngự luồng suy nghĩ bậy bạ của mình,
không bị chảy máu mũi thật thì thảm lắm.
"Căn nhà rộng quá, chỉ một gia đình sống thấy sờ sợ." Lúc ra về Trình
Vũ Phi còn làu bàu chốt hạ.
Tô Nhất Minh không nói gì, lướt anh mắt khắp vườn hoa nhà mình rồi
xa xăm. Dường như trước đây rất lâu, anh có một ước mơ, có một người
con gái, từng nói: một căn nhà xinh xắn, một người vợ, hai đứa con, một
trai một giá, nuôi thêm một chú chó, một chú mèo, vậy là cuộc sống của
anh viên mãn. Sau đó anh mua ngôi nhà nhưng vợ anh lại sớm bay đi
không biết tận phương nào.
Bây giờ, ánh mắt của anh từ từ quay trở lại, hướng về phía người con
giá đang mê mẩn nhìn ngắm vườn hoa nhà anh, không biết mình có thể
thực hiện giấc mơ còn dang dở với người con gái này không?
"Chúng ta đi dạo ở con đường nhỏ ven hồ đi." Tô Nhất Minh bỗng
dưng không muốn quay về, nắm tay cô dắt đi.
Con đường nhỏ yên tĩnh rợp bóng cây, cơn gió nhẹ mang hơi nước
mát dịu phảng phất trên mặt, cảm giác thật dễ chịu.
"Ở đây chẳng có ai cả." Đang ở đô thị ồn ào náo nhiệt bỗng dưng chạy
đến một nơi yên tĩnh, vắng vẻ, Trình Vũ Phi cảm thấy giống như một giấc
mơ.
"Nghe nói biệt thự ở đây đều được bán hết sạch rồi nhưng căn bản là
không có người ở. Đi lại ở đây sẽ không gặp bất cứ ai, toàn bộ cái hồ này