ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 381

Sao lại không đồng ý được chứ? Vũ Phi, em biết đấy, rất nhiều chị em phụ
nữ muốn cưới chú rể rùa vàng anh đấy! Từ mười sáu tuổi đến sáu mươi
tuổi..."

"Nhưng bố mẹ em không đồng ý, họ không thích anh!"

Tô Nhất Minh bị tổn thương bất ngờ, lời không qua xử lý của não bộ

cứ thế tuôn ra, "Sao lại có thể như thế? Bố mẹ em thật chẳng có mắt nhìn
người! Họ nghĩ rằng con gái họ là tiên nữ chắc! Anh mà không cưới em,
em chẳng phải đã thàng gái ế không ai thèm đó ư?"

Trình Vũ Phi lúc rối trí đã nói ra sự thật. Đang hối hận thì nghe những

lời Tô Nhất Minh nói, mắt bỗng long lên sòng sọc, mất cả lý trí, "Tô Nhất
Minh, anh cho rằng anh là chú rể rùa vàng ư? Anh không cảm thấy kết hôn
với em là một ân huệ sao? Anh có biết bố mẹ em vì sao không thích anh
không?"

"Chê anh già?" Chí ít so với cái tay Mục Thuần đó, anh cảm thấy mình

già hơn hai ba tuổi, những thứ khác tuyệt đối không thua kém gì anh ta...

"Bố em nói anh là gian thương, ông nói doanh nhân ở Trung Quốc tay

đều nhúng chàm, chỉ cần chính phủ sờ gáy, chẳng mấy ai thoát được tội!
Không chừng hôm đó cũng là ngày tra gông vào cổ đấy..."

"..."

"Tiền kiếm được đến một mức độ nhất định thì sốtiền đó chẳng thuộc

về anh nữa, mà đó là của nhà nước của chính phủ, chính phủ nhìn anh ngứa
mắt, muốn lấy lại lúc nào mà chẳng được..."

"..."

"... Loại người như anh trong túi có mấy đồng thì đã không biết kính

trọng, chẳng coi ai ra gì, lúc nào cũng dương dương tự đắc, cả ngày đấu đá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.