ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 67

Tô Nhất Minh ngủ một giấc đến nửa đêm, lúc tỉnh dậy, anh lấy một

bịch thuốc do Trình Vũ Phi kê đơn, sau đó cun cút rời khỏi bệnh viện.
Bước ra khỏi cửa, anh tự thề với lòng, suốt đời sẽ không bước chân vào cái
chốn đáng sợ này một lần nào nữa.

Chuyến viếng thăm một ngày bệnh viện J để lại cho Tô Nhất Minh

kinh nghiệm xương máu, anh hoàn toàn từ bỏ việc theo đuổi bác sĩ Trình
gian giảo. Nhưng bác sĩ Trình gian giảo đó lại không từ bỏ cơ hội châm
chọc anh, hai ngày sau lại gọi điện thoại đến.

“Giám đốc Tô, anh khỏe rồi chứ?” Trình Vũ Phi nở nụ cười cầu tài,

làm như Tô Nhất Minh có thể từ trong điện thoại thấy được thái độ của
mình, sự việc hôm đó làm cô cảm thấy áy náy, luôn tìm cách để xin lỗi Tô
Nhất Minh.

“Tôi khỏe rồi.” Sức khỏe Tô Nhất Minh đã tốt lên rất nhiều, cho dù

trước đó đã bị bác sĩ Trình vờn như mèo vờn chuột nhưng bệnh cảm của
anh ngày hôm sau đã bình phục hoàn toàn. Tất cả đều ổn, trừ một chân hơi
khập khiễng. Đó là do mũi tiêm hôm đó không biết đã đâm trúng sợi dây
thần kinh nào ở mông anh. Có lẽ mấy ngày nữa mới khỏi hoàn toàn.

“Thuốc tôi kê đơn anh uống hết chưa?” Bác sĩ Trình tiếp tục ngọt nhạt

hỏi.

“... Hừm, tôi quên uống rồi. Tôi...” Tô Nhất Minh thực sự quá bận.

Thuốc anh để trong ngăn kéo bàn làm việc, thò tay vào là có thể lấy được
nhưng anh lại quên khuấy đi mất.

“Sao anh không uống thuốc? Anh thật quá xem thường sức khỏe, tôi

biết một anh chàng, mới hai mươi mấy tuổi, bị sốt nhẹ nên cậu ta xem
thường, kết quả đã chết rồi...” Bác sĩ Trình có vẻ tức giận, cảm thấy bị
chạm tự ái khi một kẻ ngoại đạo lại xem nhẹ lời khuyên của một người có
chuyên môn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.