ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 93

xù, một bên mắt sưng húp, mặt mũi phờ phạc, mặc quần áo ngủ, chân đi
dép lê, chỉ có ánh mắt hau háu như chó sói đói đang nhìn cô.

Tô Nhất Minh vốn dĩ rất chú ý đến hình tượng của mình, đó là thói

quen hình thành từ nhiều năm nay và cũng là yêu cầu của công việc kinh
doanh. Hồi đó khi anh đến một trường học danh tiếng để đăng ký thi vào,
chỉ vì tất và màu sắc quần áo không phù hợp mà chút nữa bị đuổi ra khỏi
trường thi, từ đó về sau anh rất cẩn thận trong cách phục trang của mình.
Nhưng anh cảm thấy trước mặt bác sĩ Trình thì không cần thiết phải như
vậy, bởi vì trải qua rất nhiều việc, anh chẳng còn chút hình tượng nào trong
mắt cô nữa rồi.

Tô Nhất Minh hấp tấp lao đến, giằng lấy túi đồ trên tay Trình Vũ Phi,

rồi thò tay vào lấy ra xem, “Bác sĩ Trình, cô thật khách sáo quá đi, đến thì
đến, cần gì mua nhiều thứ như thế này. Cái này... á... thuốc canxi? Để... để
làm gì vậy?”

“Bổ xương!” Trình Vũ Phi không hiểu, thuốc canxi còn có thể dùng để

làm gì cơ chứ? Cô suy nghĩ rất lâu không biết mua gì đến thăm Tô Nhất
Minh. Sở thích của anh thì cô hoàn toàn mù tịt, cô đã thấy anh hút thuốc
nhưng đi thăm bệnh ai lại tặng thuốc lá, tóm lại là phải mua thứ gì đó bổ
dưỡng. Thứ bổ dưỡng thì bán đầy ngoài đường, nhưng là một bác sĩ cô
không tin những thứ có thành phần không rõ ràng, thậm chí nghi ngờ cao
độ những thứ đó ăn vào sẽ bị tác dụng phu. Cân nhắc hồi lâu, cô quyết định
mua hai lọ canxi, cảm thấy thứ này chí ít có một thành phần rõ ràng, tác
dụng cũng đáng tin cậy.

Tô Nhất Minh lục lọi kỹ càng túi nilon, sau khi đã chắc mẩm mình

không để thứ gì lọt ra ngoài, thất vọng suýt chút ngất đi, “Chỉ có thể bổ
xương à? Không thể bổ thận tráng dương sao?” Anh hỏi có chút châm
chọc, rồi đau khổ ngồi trên bàn, tiếp tục gặm mì gói sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.