Chiếc khăn trên tay đã nguội, Tô Nhất Minh đưa chiếc khăn vào vòi
nước nóng, bác sĩ Trình liền giật lấy, “Để tôi làm cho, độc nhãn long phán
đoán khoảng cách không chuẩn, không chừng bị bỏng nước sôi đấy. Đến
lúc đó”… người chẳng ra người ngợm chẳng ra ngợm nữa thì không còn gì
thảm hơn. Tất nhiên vế sau vì muốn giữ thể diện cho giám đốc Tô cô đành
nuốt vào bụng.
“…” Tô Nhất Minh lại một lần nữa á khẩu không nói được lời nào,
thầm ân hận, sau đó thò cánh tay dài vòng qua người Trình Vũ Phi chỉnh
nhiệt độ máy nước nóng thấp xuống.
Cái khoảnh khắc đó gã lưu manh cáo già bỗng hồn vía lên mây. Trình
Vũ Phi đã cởi bỏ áo măng tô nặng nề bên ngoài từ lâu, chỉ mặc chiếc áo len
mỏng nấu mì, đường cong tuyệt đẹp, thân thể thon thả, cao ráo của cô làm
tim Tô Nhất Minh đập thình thịch. Trong làn khói bốc ra từ vòi nước, mặt
cô nhìn ngang thật bình yên hiền hoà, mái tóc dài suôn mượt, nhưng thu hút
nhất chính là ánh mắt của cô, rất chuyên tâm chăm chú. Tô Nhất Minh cảm
thấy phụ nữ khi tập trung cao độ vào công việc thường toát ra một vẻ đẹp
rất đặc biệt. Lần đầu tiên ở phòng cấp cứu, anh cũng nhìn thấy sự bình tĩnh,
ung dung như chỗ không người đó, và nó thu hút anh.
Cánh tay Tô Nhất Minh vòng qua thân hình tuyệt đẹo của bác sĩ Trình,
với tới máy nước nóng. Những chuyện trong quá khứ bỗng chốc ùa về.
Ngày đó khi mới lập nghiệp anh sống trong một căn nhà nhỏ, phòng bếp
chỉ có vài mét vuông, một người đứng còn chật chội. Lúc đó anh có một
người bạn gái ở ghép cùng nhà, thường nấu ăn chung. Hai người đứng ở
góc bếp chật chội, chỉ cần một cử động nhẹ là đụng chạm da thịt, lúc đó
tuổi trẻ bốc đồng, mỗi lần như vậy đều không kiềm chế được. Thường
thường cơm mới nấu được một nửa, hai người đã quấn lấy nhau, đến lúc
mây mưa qua đi, cơm cũng cháy thành than. Đó là giai đoạn vô cùng khó
khăn với anh. Có những lúc tất cả tài sản của Tô Nhất Minh cộng lại cũng