chê vào đâu được, đồng thời anh cũng là một người tình khéo chiều bạn
gái, thường dẫn họ đến những nhà hàng sang trọng, từ những món ăn dân
dã đến caolương mỹ vị, không món nào là không có. Nhưng từ bây giờ trở
đi, anh quyết định sẽ thêm một điều khoản nữa là: ở nhà thì là nội trợ giỏi.
Anh chợt thấy yêu cầu này rất quan trọng, chỉ có như thế thì nhà anh mới
có không khí của một gia đình.
Y thuật của bác sĩ Trình tuy làm cho Tô Nhất Minh đau khổ đến
không nói nên lời nhưng tài nấu ăn của cô thật không tệ chút nào, nấu được
tô mỳ thơm ngon thế này thật không uổng công cô vật lộn trong bếp lâu
như vậy.
Tô Nhất Minh ở trong bếp ăn mà mồ hôi nhễ nhại, Trình Vũ Phi đã về
từ lúc nào, đến lời cáo từ cũng chẳng có, Tô Nhất Minh không khỏi cảm
thấy lạc lõng.
Chuông cửa lại vang lên, Tô Nhất Minh nhìn qua màn hình chỉ thấy
mấy túi nilon thật to, bên trong đầy ắp thức ăn. Bác sĩ Trình! Tuy nhìn
không rõ khuôn mặt đằng sau túi nhưng anh linh cảm đó chính là bóng
dáng thon thả cao ráo của cô. Anh vội mở cửa, trong lòng vô cùng cảm
kích, bác sĩ Trình có ý gì đây? Chẳng lẽ mình không nhìn thấy mấy túi đồ
ăn thì không mở của cho cô ta sao?
Lần này Trình Vũ Phi không vào nhà, chỉ đứng ngoài cửa dặn dò Tô
Nhất Minh “Giám đốc Tô, cách khu nhà anh không xa có một cái chợ rất
lớn, đồ ở đó rẻ hơn đồ ở cái tiệm nhỏ xíu cắt cổ đó nhiều. Tôi mua một ít
thức ăn, đủ ăn trong hai ngày. Tôi về đây, giám đốc Tô, nếu bệnh của anh
có gì thay đổi, có hiện tượng chóng mặt đau đầu hay gì đó thì anh nhớ gọi
cho tôi nhé.”
Tô Nhất Minh nhìn túi thức ăn, nhớ lại mùi vị thơm ngon của bát mỳ
trứng, trong lòng có chút tiếc nuối, bất chợt trong đầu loé lên điều gì đó liền
vồn vã hỏi ngay: “Thế hai ngày sau đó thì sao?”