ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 101

Nhất Minh không cẩn thận đánh rơi muôi múc canh, khiến cho cô phục vụ
trẻ thất sắc, run lên cầm cập, sắp khóc đến nơi. Về đến nhà anh nhìn mình
đeo kính râm trong gương, chỉ có hai chữ: đẹp – oai, chẳng có chút gì giống
phưòng xã hội đen bặm trợn, có đánh chết anh cũng chẳng hiểu hộ thấy anh
giống như thấy quỷ vậy. Mùa đông lạnh lẽo, tiết trời u ám đeo kính râm
đúng là hơi kỳ kỳ nhưng không đến nỗi khủng bố mà. Anh trước giờ luôn
cho mình là người rất thân thiện, hoà đồng đối với nhân viên dưới quyền
anh cũng chưa bao giờ tỏ thái độ hách dịch, trải nghiệm lần này là một đòn
đánh nghiêm trọng vào hứng thú đi ăn nhà hàng của Tô Nhất Minh.

Cũng may anh còn có thể lái xe. Mấy ngày liền nếu không chạy ba

quãng đồng đến nhà Lục Dã Bình ăn nhờ bữa cơm thì Tô Nhất Minh cũng
mua mỳ về gặm cho qua ngày.

Hôm đó anh lái xe đi hóng gió, đến một đoạn đường hình như quen

thuộc, bụng anh bỗng sôi lên ùng ục. Anh liếc thấy bên đường có một siêu
thị nhỏ bèn dừng lại. Tô Nhất Minh biết thành phố này xe cộ lúc nào cũng
ồn ào, tấp nập, người đông nườm nượp, nhưng anh không ngờ ở một cái
siêu thị nhỏ như vậy mà ngay tại quầy thu ngân người ta lại xếp hàng rồng
rắn như thế. Kiên nhẫn đợi đến lượt mình tính tiền, Tô Nhất Minh vô cùng
cảm thấy bối rối khi phát hiện bóp tiền của mình bị quên trên xe.

Nhân viên thu ngân nhìn Tô Nhất Minh cầm hai chiếc bánh mỳ móc

hết túi trên đến túi dưới mà vẫn không thấy tiền đâu, mất hết kiên nhẫn
“Nhanh lên chứ! Đằng sau anh còn nhiều người đang đợi đấy! Anh làm sao
vậy?”

Những người xếp hàng đằng sau bắt đầu la ó, mặt Tô Nhất Minh trở

nên vô cùng khó coi, anh đang định vứt trả bánh mỳ rồi bỏ đi thì một người
từ trong hàng chạy ào tới “Ở đây, ở đây! Tiền ở đây…đã nói là lựa đồ xong
cùng em ra cùng tính tiền mà…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.