ĐÈN KHÔNG HẮT BÓNG - Trang 114

được.
- Lão ta sống bằng tiền trợ cấp, thế mà lại cho nằm ở phòng hạng ba. Hạng
này đắt hơn hạng công cộng. Lão ta làm sao có thể bù được chỗ chênh
lệch?
- Có lẽ không bù được đâu, - Sêkiguchi thở dài.
- "Có lẽ" gì nữa! - Ghyôđa vặn lại. - Phải coi chừng nhắc lão ta trả cho
đúng.
- Bác sĩ Kôbasi ra lệnh cho nằm đấy. Hôm qua ông ta trực. Mấy cô y tá đã
can ngăn đủ cách mà ông ta vẫn không nghe.
- Cần phải quản lý bác sĩ Kôbasi! Mà đó chính là việc của cô và các nữ y
tá. Kôbasi mới rời khỏi ghế đại học, còn nông nổi lắm. Lúc nào cũng chỉ
chực xông ra trận. Lúc nào cũng chỉ biết "công bằng, công bằng" Chưa nếm
mùi đời mà.
- Dù có thế nào thì ông ta vẫn là bác sĩ. Làm sao một cô y tá trẻ lại có thể
dám cả gan nói với bác sĩ : "Không được cho bệnh nhân này nằm" ?!
- Có ai bắt cô ta phải nói như thế đâu. Có thể nói cách khác: "Một bệnh
nhân sống bằng trợ cấp thì nằm ở phòng chung tốt hơn. Không nên để cho
hắn ta nằm ở một phòng đắt tiền hơn, vì hắn ta không bù được số tiền
chênh lệch". Đằng này lại vì một bệnh nhân như thế mà khước từ một
người đang sắp sửa vào viện !
- Nhưng ở phòng chung làm gì còn chỗ. Chẳng nhẽ đuổi ông ta ra cửa ?
- Từ chố thì cũng có thể từ chối một cách thông minh : "Chúng tôi rất muốn
nhận ông, nhưng chúng tôi hết chỗ rồi, vậy ông chịu phiền nhé, chúng tôi
buộc lòng phải chở ông sang một bệnh viện khác ". Thế là chẳng ai mếch
lòng.
- Bác sĩ Kôbasi dự kiến rằng người bệnh sẽ chóng khỏi. Kết quả là như thế
đấy.
- Mấy cái anh chàng ở trường đại học ra chỉ biết bày chuyện nghiên cứu
những vấn đề chẳng cần thiết cho ai và những cuộc tranh luận hoàn toàn vô
bổ! Họ không hiểu được các bác sĩ tư sống khổ sở như thế nào.
- Tốt hơn là chính ngài nên nói thế nào đó cho bác sĩ Kôbasi hiểu. Chứ các
nữ y tá phải có bổn phận thi hành răm rắp những mệnh lệnh của bác sĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.