lúc này Mayumi cũng không còn quan tâm đến cái chân nữa. "Sao cho
chóng xong đi", - cô thầm mong ước, mặt nóng bừng lên một cách khổ sở.
Cô có cảm giác là nãy giờ đã có cả một thế kỷ trôi qua .
Cuối cùng Naôê đứng dậy, và Mayumi cũng nhảy xuống đi-văng như một
con búp bê có lò xo. Naôê đi vào gian bến, và từ đấy có tiếng nước chảy
róc rách trong lavabô : chắc ông ta đang rửa tay. Mayumi chợt thấy khó
chịu muốn chạy trốn .
Naôê quay trở lại và ngồi xuống chỗ cũ cạnh lò kôtatsu.
- Tôi có thể nói, - Ông kết luận, - rằng không có lý do gì để lo lắng cả .
Chính Mayumi cũng biết rất rõ điều đó .
- Xương vẫn nguyên lành . Trước đây thì hơi bị bong gân, nhưng bây giờ
thì gần như bình thường rồi.
Mayumi lắng nghe, vẻ chăm chú hết sức .
- Chỉ có một điều duy nhất : vì giày cao gót làm cho mắt cá phải chịu một
gánh nặng bổ sung, cho nên cô không nên đi loại giày này.
- Sao, tuyệt đối không đi nữa ạ ?
- Ít ra là trong một thời gian vài ba tháng.
- Cám ơn bác sĩ ...
- Không có gì đáng sợ đâu, tự khắc sẽ khỏi. Dù sao thì đó cũng không phải
là một cớ để đi tìm bác sĩ.
Mayumi đỏ bừng mặt.
- Nhưng xin bác sĩ đừng nói với papa nhé?
- Papa nào nữa thế ? À .. ông bác sĩ trưởng ...
- Bác sĩ ạ, gần đây ông ấy gặp nhiều chuyện buồn phiền .
- Thế à ? - Naôê nói, giọng dửng dưng .
- Bác sĩ không nhận thấy sao ?
- Không .
- Thế để tôi kể bác sĩ nghe nhé ? Ôi, thật khủng khiếp! - Mayumi rất mong
lay cho Naôê ra khỏi cái trạng trái dửng dưng. - Con gái ông ta đã trốn buổi
lễ xem mắt !
- Thật à ? - Naôê nhìn không rời mắt làn khói màu xám lam đang bay lên từ
điếu thuốc lá ; thậm chí ông ta cũng không nhìn sang Mayumi một lần nào,