ĐÈN KHÔNG HẮT BÓNG - Trang 193

- Chắc ông ta chưa dám nói thôi. Hai ông bà cụ khốn khổ như vậy...
- Thế thì sao? Bệnh tật là bệnh tật.
- Hai ông bà không có con, cứ thế cui cút sống với nhau đến khi già. Đôi
khi nhìn bà cụ lăng xăng săn sóc chồng mà thương đến ứa nước mắt.
- Tội nghiệp bà cụ thật...
- Đêm đêm bà cụ lên giường nằm sát cạnh chồng. - hai người gầy gò bé
bỏng trông như hai đứa con nít.
- Các bệnh nhân khác không nói gì à?
- Nói gì bây giờ? Thì cũng có người thấy lạ lạ, nhưng không hề khó chịu. Ở
trong phòng chung này họ đều quan tâm tới nhau cả.
- Nói chung bà cụ cừ thật, cư xử rất hay.
Nôrikô thở dài.
- Chẳng lẽ họ không có họ hàng thân thuộc thật sao? Không có lần nào thấy
ai đến thăm cả.
- Thế cũng hay. Đỡ rắt rồi về chuyện trợ cấp. Tiền bạc không có, họ hàng
cũng không: thế là không còn vấn đề gì nữa.
- Nhưng đối với họ thì sao? - Nôrikô ngờ vực.
- Thì cô cứ nghĩ mà xem: nếu ông già cứ phải tính xem tiền trợ cấp đủ được
đến đâu và phải bù thêm bao nhiêu tiền mặt nữa thì ông sẽ khổ vô cùng.
- Cũng đúng... đến khi ông cụ chết bà ấy sẽ khổ sở lắm nhỉ?
- Biết làm thế nào được?
- Họ ăn ở với nhau thuật thảo như vậy... Cũng khó nói thật với họ.
- Người thân nhất định phải biết trước mới được.
- Nhưng biết trước như vậy cũng khủng khiếp quá.
- Dù sao thì cái chết vẫn là một cái gì khủng khiếp. Có phải không
Tômôkô?
Lúc bấy giờ Tômôkô Kawaai đagn ngồi cạnh Nôrikô, cô quấn gạc làm
tămbông. Cô thở dài:
- Nếu phải chết thì chi bằng cùng chết với người yêu.
- Tự tử tay đôi à?
- Ờ, dĩ nhiên là lãng mạn. Nhưng chứng kiến cái chết của một người thân
chắc chắn là khủng khiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.