ĐÈN KHÔNG HẮT BÓNG - Trang 191

- Trước kia bà cụ có làm việc ở đâu không?
- Có, thỉnh thỏang có đi làm...
- Ở đâu?
- Trong một tiệm ăn nhỏ, tôi rửa chén đĩa.
- Họ trả cho bà cụ bao nhiêu?
- Tôi làm mỗi tháng mười ngày, họ trả cho được mười hai ngàn yên. Rồi
đây ông nó khỏi bệnh, tôi lại kiếm việc mà làm. Có lẽ bấy giờ sẽ đỡ túng
quẩn...
- Nhưng thật ra cụ không nên làm.
- Sao thế ạ?...
- Hai cụ được trợ cấp phải không? Tiền viện phí cũng do nhà nước trả.
Thành thử chỉ kiếm được mười hai ngàn mà phải đi làm thì không bõ.
- Tại sao?
- Hiện nay người ta trả trợ cấp cho hai cụ lại cấp thêm tiền chữa bệnh. Cả
thảy vị chi là được khỏang hai, ba mươi ngàn phải không?
- Chừng hai mươi lăm ngàn.
- Thì đấy. Vừa đúng số tiền tối thiểu do nhà nước qui định; đó là số tiền mà
nhà nước có bổn phận phải trả cho những người không có sức lao động,
không có nguồn thu nhập nào. Nhưng nếu họ biết là bà cụ thỉnh thỏang có
kiếm được ít nhiều thì người ta sẽ trừ đúng số tiền mà bà cụ kiếm được ra
khỏi món trợ cấp. Thành thử chẳng nên làm việc làm gì, bà cụ nên ở bên
cạnh ông cụ thì hơn. Bà cụ đỡ vất vả, mà cụ ông cũng được vui hơn.
- Thế còn việc thanh toán thì sao ạ?
- Bà cụ cứ để đấy, và hãy quên đi.
- Ông bác sĩ trưởng sẽ quở tôi.
- Bệnh tình của cụ ông đòi hỏi phải nằm viện, bác sĩ trưởng không có
quyền đòi cho cụ ông xuất viện đâu. Hơn nữa không ai có thể đòi tiền của
những người không hề có tiền.
Bà cụ lại gật đầu, nhưng có thể thấy rõ ràng là bà ta tuyệt nhiên không hiểu
được chút gì hết.
- Thời bây giờ khổ nhất là những người có ít tiền, - Naôê nói tiếp. - Một là
phải có nhiều, hai là đừng có đồng nào. Phải, tốt hơn là đừng có gì hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.