ĐÈN KHÔNG HẮT BÓNG - Trang 190

cũng ngồi xuống đi-văng bênh cạnh bà cụ.
- Tôi không biết... Có nên làm phiền bác sĩ vì những chuyện không đâu.
- Nhưng việc gì ạ ? Bà cụ cứ nói đi.
- Hôm trước tôi có nhận được cái này ... của bệnh viện đưa - Bà cụ rút
trong bầu bao ra mấy tờ giấy. Trong giấy có viết là tôi phải trả một món
tiền gì đấy...
Naôê nhìn qua mấy tờ giấy.
- Đó là giấy thanh toán.
- Thanh toán gì ạ?
- Đầu đuôi là thế này bà cụ ạ. Tiền viện phí ở các bệnh viện mỗi nơi mỗi
khác. Thường thường thì số tiền bảo hiểm bệnh tật đủ để trả viện phí.
Nhưng ở bệnh viện chúng tôi, trừ hai phòng chung ở tầng ba, các phòng
khác còn phải bù thêm. Tuần thứ nhất ông cụ nằm ở phòng hai giường, cho
nên phải bù thêm một ngàn yên. Có tiền bảo hiểm rồi vẫn phải trả thêm mới
đủ.
- À ra thế...
- Bây giờ thì ông cụ nằm ở một phòng không phải trả thêm tiền. Thế sao ạ,
hai cụ có khó khăn về chuyện tiền nong ạ?
Bà cụ cúi đầu:
- Là vì tôi, từ ngày ông nó lâm bệnh, cứ phải ở bên cạnh ông ấy suốt...
Naôê rút trong túi ra một điếu thuốc lá. Nôrikô lúc bấy giờ đang xem các
đơn thuốc, liền lấy cái gạt tàn đưa cho ông.
- Thôi, nếu bà cụ chưa trả được bây giờ thì trả sau cũng được.
- Nhưng...
- Chắc hai cụ hoàn toàn không có tiền phải không? - Naôê suy nghĩ một lát
rồi hỏi.
Bà cụ buồn bã gật đầu.
- Thôi được rồi. Không có tiền thì không phải trả nữa.
Ba cụ ngạc nhiên nhìn ông.
- Không có tiền - chỉ có thế thôi. Chẳng biết làm thế nào được. Họ có đòi
thì bà cụ cứ trả lời như thế. Đó là bằng chứng mạnh nhất.
Bà cụ ngơ ngác chẳng còn hiểu ra làm sao nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.