ĐÈN KHÔNG HẮT BÓNG - Trang 197

Naôê quay lại.
- Tiên sinh ạ, thế có thể cho phép tôi thỉnh thỏang đến nằm viện, chẳng hạn
mỗi tháng một lần, được không ạ? Đôi khi cũng muốn nghỉ ngơi chút ít...
- Xin mời.
- Và tiên sinh sẽ cho giấy nhập viện chứ?
- Tôi sẽ cho.
- Dù tôi không ốm cũng cho chứ?
- Tôi đã nói rồi.
- Thế thì cảm ơn tiên sinh quá.
Đzyunkô mừng rỡ mỉm cười. - Tiên sinh ạ, xin hỏi tiên sinh thích cái gì
nhất? Ấy, ví dụ như trong các thức ăn uống ấy?
- Cái gì? À, có lẽ không riêng một thứ gì...
- Thế thì khi nào ta cùng đi tiệm đi. Tôi sẽ chiêu đãi. Tôi biết là bác sĩ rất
bận, mà tôi cũng bận chả kém gì đâu... Nhưng tôi rất muốn trả ơn tiên sinh.
- Điều đó hoàn toàn không cần thiết.
- Ô kìa, tiên sinh ! Tôi chịu ơn tiên sinh nhiều quá mà!
- Ông bầu của cô đã đút lót cho tôi rồi.
- Không không, đó là quà của hãng, có dính dáng gì đến tôi đâu. Chúng ta
nhất định phải ngồi với nhau ở một nơi nào đó để nói chuyện. - Trong
giọng nói của Đzyunkô điểm những âm thanh lẳng lơ. - Bác sĩ làm ơn đi,
cho tôi một buổi tối.
- Bác sĩ rất bận. Hơn nữa bị trĩ như cô mà uống rượu là rất có hại, - Nôrikô
nhận xét một cách lạnh lùng.
- Thế à? Thế còn bia gừng thì sao? Hay là nước quả? Được chứ?
- Tiên sinh, - Nôrikô nắm lấy khủyu tay Naôê, - họ đang đợi ngòai kia.
- Bác sĩ đừng quên đấy nhé! - Đzyunkô đá lông nheo với Naôê.
Một lát sau, Đzyunkô trong chiếc quần ống hẹp và chiếc áo măng-tô nhẹ
màu đỏ nhanh nhẹn bước ra khỏi bệnh viện, ngồi lên xe hơi và phóng đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.