khoảng cách khá xa với họ. Sự lãnh đạm của anh làm cho Nôrikô lo lắng,
nó gây nên trong lòng cô một mối e ngại mơ hồ, hầu như bất tự giác.
Hai ngươi đã trở thành gần gũi ngay từ buổi hẹn đầu tiên. Từ quán cà phê
họ đưa nhau đến quán ăn, rồi về khách sạn. Nhìn từ bên ngoài, mọi sự có vẻ
như thể Naôê lôi cuốn và quyến rũ Nôrikô, nhưng thật ra, mặc dầu anh
không ngờ, anh chỉ lăn theo những đường rày do Nôrikô đặt sẵn...
Nôrikô không còn là một cô gái ngây thơ, thiếu kinh nghiệm. Ba năm trước
đây, khi cô mới tốt nghiệp trường y tá, Nôrikô có quen với một thanh niên
hơn cô năm tuổi. Anh ta làm tromg một hãng buôn, và hai người gặp nhau
hoàn toàn do sự tình cờ: Nôrikô gặp anh ta vào một hôm anh đến khám
bệnh.
Và vào một ngày đẹp trời anh ta đã dùng sức chiếm đoạt Nôrikô một cách
thô bạo. Cuộc dan díu của họ kéo dài nữa năm, rồi sau đó anh ta được đổi
đi Senđai, và những quan hệ giữa hai người bị đứt đoạn. Nói chung, ngay
từ đầu đã có thể thấy rõ rằng đối với anh ta, đây chẳng qua là một trò giải
trí, và Nôrikô thề với bản thân là từ nay đến chết sẽ không bao giờ dan díu
gì với đàn ông nữa. Thế nhưng bây giờ cô không sao tưởng tượng là mình
có thể thiếu Naôê được. Ngay cả sự chờ đợi khắc khoải những khi Naôê trễ
hẹn - mà đối với Naôê thì đó là chuyện thường xuyên - cô cũng vui lòng
chịu đựng.
Nôrikô nhìn đồng hồ. Đã sáu giờ ba mươi lăm. Quán cà phê dọ ở tần hầm,
nên nhìn qua cửa sổ cô chỉ thấy những đôi chân bước trên vĩa hè. Những
đôi giày cao gót... Những đôi guốc thuyền... Những đôi ủng cao... Thỉnh
thoảng lại thấy lướt qua một cái gấu váy dài. Đôi khi có một đôi chân tự
dưng đứng lại, rồi sau đó quay chiều và vội vã đi ngược trở lại.
Naôê xuất hiện ít phút sau khi có một chiếc váy dài kèm theo ba đôi giày
đàn ông lướt qua cưa sổ. Vẫn như những lần trước, anh không hề nghĩ đến
chuyện giải thích lý do chậm trễ, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bàn và phanh áo
choàng ra.
- Anh vừa gặp bà y tá trưởng - Naôê thông báo.
- Đi một mình à?
- Đi với Kaôru Unô