- Em cũng chưa biết. Em chưa nhất định.
- Khi nào em quyết định thì cho anh biết. Anh sẽ đưa tiền.
- Em kể chuyện này không phải vì mục đích ấy! - Nôrikô đỏ mặt và giận
dỗi ngoảnh mặt đi.
- Ừ thì thôi, thôi. Hôm nay em rỗi chứ?
- Vâng.
- Đến nhà anh đi.
- Em không làm phiền anh chứ?
- Không đâu, không có gì phiền lắm.
Nôrikô nhìn thẳng vào mặt Naôê rồi gật đầu. Không động đến tách cà phê
Naôê cầm lấy mảnh giấy tính tiền để trên bà và đi ra bàn thủ quỹ.
Nhà Naôê ở trong một ngõ hẻm nhỏ, yên tĩnh lạ lùng, cách không bao xa
đây phố Tamgawa nhộn nhịp.
Căn hộ của anh thuê có hai phòng: một phòng khách nhỏ bày biện theo
phong cách Âu châu, và một căn bếp đồng thời dùng làm phòng ăn. Căn
bếp bày đủ các thứ bát đĩa soong nồi, mặc dầu Naôê thường không ăn ở nhà
và không bao giờ tự nấu lấy ăn. Trong phòng khách sàn trải một tấm thảm,
trong góc đặt một chiếc bàn thấp, một bên tường đặt chiếc đi văng, bên
tường đối diện kê một chiếc giường.
Khi Naôê và Nôrikô vào nhà, Nôrikô toan đi vào căn bếp để đặt ấm trà,
nhưng Naôê nóng nảy ôm lấy cô. Norikô cố vung ra.
- Trà thì để sau cũng được, - Naôê lại kéo Nôrikô vào lòng. Chiếc áo dài
tuột xuống sàn nhà. Naôê bế Nôrikô lên tay, đưa nàng về phía giường.
Thường ngày vốn khô khan và dè dặt, hôm nay Naôê tìm đến thân thể
Nôrikô với một dục vọng cuồng nhiệt bất ngờ. Lòng Nôrikô tràn ngập một
nỗi hỗ thẹn pha lẫn với một niềm khoái lạc vô bờ.
- Anh tắt đèn đi, - cô van xin, người cô dúm lại vì ngượng ngùng, mặc dầu
Cô biết rõ hơn ai hết rằng van xin tuyệt nhiên không có nghĩa là sẽ được
chìu theo.
Nôrikô ra đời ở Ngiiata, học hết trung học ở đấy rồi sau đó mới lên Tokyo,
và da cô trắng như vẫn thường thấy ở những người sinh trưởng ở vùng
tuyết. Tuy trông bề ngoài có vẻ bé nhỏ và mảnh khảnh, Nôrikô khi cởi quần