ĐÈN KHÔNG HẮT BÓNG - Trang 215

- Đó là việc của em.
- Anh... - Mikikô đứng phắt dậy. Cô khó nhọc trấn áp cái ý muốn tát vào
mặt Naôê, - Thế anh có biết cô ấy là ai không?
- Có.
- Cô ấy chinh là tình nhân của ba em, anh có biết không?
- Biết.
- Thế mà anh vẫn... - Mikikô không nói tiếp được nữa. Cô úp mặt lên tấp
chăn phủ trên lò và khóc nấc lên. - Anh là một con quỉ, anh... anh... là một
con quái vật! Anh sẽ bị thiêu trong lửa địa ngục... - Mikikô gục đầu lên hai
cánh tay khóc nức nở.
Naôê nhìn Mikikô rồi xem đồng hồ. Tám giờ rưỡi.
- Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh điều này...
Naôê đứng dậy và đến ngồi bên cạnh Mikikô đang khóc rưng rức, rồi lặng
lẽ ôm lấy thân hình mảnh dẻ của cô kéo vào lòng mình.
- Buông ra! Anh là người vô lương tâm. Anh buông ra!... - Mikikô vật vã
như trong cơn mê sảng.
Naôê kiên trì tìm đôi môi Mikikô.
- Anh buông ra, tôi ghê tởm anh! - Mikikô nghiến răng lại, cố vùng ra. Hai
tay ôm Mikikô thật chắc, Naôê quan sát cô như thể tìm thấy một niềm
khóai lạc trong cơn giận dữ điên cuồng của cô. Rồi đột nhiên nhằm đúng
vào lúc Mikikô hở môi để thở, Naôê bịt miệng cô lại bằng một cái hôn.
Tỉnh dậy, Mikikô ngạc nhiên nhận thấy rằng nỗi căm hờn và giận dữ đã tan
biến đi từ lúc nào không còn để lại một dấu vết chỉ còn lại cảm giác mỏi
mệt và thanh thản. Nhấc đầu lên khỏi gối, cô nhìn kỹ Naôê một hồi lâu. Đôi
vai gầy guộc dưới làn da căng.. trên ngực lộ rõ mấy cái xương sườn... Cái
cuống họng sắc cạnh... tất cả những cái đó đều thân thuộc đến nỗi Mikikô
ứa nước mắt.
- Một, hai... - Cô đếm mấy cái xương sườn nổi rõ lên, - ba, bốn... - Mỗi tế
bào của con người này bây giờ đều là của cô, đều tự phó thác vào đôi bàn
tay mơn trớn của cô. - Năm, sáu...
Và đến đây tiếng chuông cửa bỗng vang lên lanh lảnh. Mikikô sợ hã co rúm
người lại, nép sát vào ngực Naôê và nín thở. Bao nhiêu tâm lực đều dồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.