ĐÈN KHÔNG HẮT BÓNG - Trang 216

vào thính giác. Tiếng chuông ngừng một lát rồi lại tiếp tục vang.
Tấm thân trần truồng - tuyệt vời như một nghệ phẩm bằng pha lê được gọi
giữa tinh vi, - đắp một tấm chăn kép mỏng. Mikikô run lên mặc dầu đã cố
bình tĩnh.
Lại một hồi chuông. Cuộc tra tấn này hình như không bao giờ chấm dứt.
Mikikô thận trọng nhấc đầu lên và nhìn Naôê.
- Có ai đến, - cô thì thầm.
Naôê lặng thinh.
- Làm thế nào bây giờ?
- Đừng làm gì cả.
- Nhưng chẳng lẻ... Có người đang đợi mà...
Thay cho câu trả lời, Naôê lại ôm lấy Mikikô. Cô nép sát vào ngực ông như
tìm một sự che chở. Cuối cùng hồi chuông im bặt.
- Chắc họ đi rồi nhỉ? - Mikikô phỏng đóan.
Naôê vẫn ôm cô, - hai mắt nhắm nghiền.
Naôê đứng dậy, đến cạnh bàn lấy một điếu thuốc lá và cái gạt tàn rồi châm
thuốc hút.
- Thế là đành về không. Chắc người ấy giận lắm...
Mikikô chưa kịp nói hết câu thì chuông điện thọai đã reo lên. Naôê ngồi hút
thuốc lá, đầu cúi gầm, vẻ tư lự.
- Hình như vẫn là người ấy, - Mikikô nói.
Người ở bên kia đường dây rất kiên nhẫn, như thể biết rằng có người ở nhà,
Mikikô đếm được mười hồi chuông.
- Có lẽ nên trả lời chăng?
Naôê đi sang buồng tắm. Mikikô vẫn nằm trên giường đưa mắt tìm quần
áo.
Cái máy điện thọai hình như phát điên. Giận hờn trách móc, đau thương,
tuyệt vọgn đều có thể nghe rõ trong những hồi chuông này. Đến nỗi Mikikô
súyt khóc òa lên.
Naôê trở vào phòng đến cạnh máy điện thọai. Cái máy dường như chỉ đợi
có thế: nó lập tức im bặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.