lời là bây giờ anh ta đã nghĩ lại: có một người bà con nào đấy của anh ta
nằm ở bệnh viện thành phố, cho nên anh ta cũng định đến đấy nằm.
- Có lẽ anh ta sợ tôi không mát tay chăng? - Hirayama cười nhạt một cách
không vui.
- Trước đây tôi bao giờ cũng mua thịt của anh ta, nhưng bây giờ tôi sẽ
không bao giờ đặt chân đến đấy nữa!
- Thật là đồ vô lại! - Bà Ritsukô tán đồng. - Ai đời lại đi so sánh bác sĩ
Hirayama với một thằng nhải ranh nào đấy ở bệnh viện thành phố?
- Thế còn viện phí... các vị thử nghĩ mà xem: một lần mổ ruột thừa chỉ
được mười ngàn yên! Các vị có thể tưởng tượng được không - bà Hirayama
im bặt, vẻ công phẫn.
- Chẳng lẽ ít thế thôi à? - Ritsukô ngạc nhiên.
- Đấy các vị thấy chưa! - Bà vợ ông Hirayama thậm chí còn có vẻ mừng rỡ.
- Tôi đã nói mà: chẳng qua cũng chỉ vì bệnh viện của chúng tôi nhỏ quá...
Ôi sao tôi ganh tị với ông bà thế ! Thật chỉ mong sao được sống yên ổn như
ông bà, không phải tính từng đồng yên !...
- Mười ngàn yên... Vào một quán rượu ở khu Ghiđzê thì mười ngàn yên
không đủ ngồi nửa tiếng, - Yutarô nhận xét.
- Gì thì gì, chứ cái này ông biết quá rõ, - bà Ritsukô châm chọc chồng. -
Ông chỉ biết la cà ở các quán rượu. Trong khi số thu nhập thì thảm hại như
vậy.
- Tôi nói một đàng thì bà lại nói một nẻo, đây là hai chuyện khác nhau! -
Yutarô cau mày bực tức, và Hirayama vội vàng lái câu chuyện sang một
hướng khác.
- Dĩ nhiên là có thể kiếm thêm - bằng tiền thuốc uống, thuốc tiêm... Tuy có
thể nói riêng với nhau là chúng ta gần như đã nuôi bệnh nhân tòan bằng
thuốc.
- A, anh không nghe nói Yasui đã nghĩ ra được cái trò gì à? - Yutarô hỏi khẽ
Hirayama, không để cho vợ nghe.
- Yasui nào? Cai anh ở khu Mita ấy à?
- Có một lần sau buổi họp ở Hội, tôi với anh ta rủ nhau đi uống rượu, và
anh ta đã kể cho tôi nghe. Cứ mỗi lần có một bệnh nhân vào nằm theo chế