- Thế là năm đã sắp hết... - Naôê nói khe khẽ và uống nốt ly sakê.
- Kể cũng lạ...
Đâu đây có tiếng hát vọng lại. Chắc các bệnh nhân đang xem chương trình
Tết trên ti-vi.
- Phải, một năm đang kết thúc... cũng như mọi sự trên thế gian đều có lúc
kết thúc...
Hai tiếng sau cùng Naôê nói vơi một giọng đặc biết gay gắt. Nôrikô sợ hãi
ngẩng mặt lêng.
Trong đôi mắt Naôê thoáng hiện một nụ cười. Nôrikô chưa bao giờ được
trông thấy ở Naôê một nụ cười hiền dịu như vậy. Vừa ấy yếm nhìn nụ cười
của Naôê, Nôrikô vừa đứng dậy.
- Thôi em đi nhé? Đem trái cây đến nhé?
- Không cần. Anh nằm ngủ một chút.
- Chúc anh ngủ ngon.
Ngày mồng một tháng giêng trời rất đẹp. Trên các đường phố tấp nập
những đám người qua lại. Những người phụ nữ mặc kimômô lễ phục. Ai
nấy đều rảo bước đến các đền thờ. Mọi vật đầu thắm đượm cái không khí
tưng bừng của ngày hội.
Ngày thường trong bệnh viện Oriental nhân viên làm việc thành hai ca,
nhưng vào ngày lễ thì theo đề nghị của các y tá, họ chỉ làm một ca; tuy phải
làm việc lâu, nhưng công việc lại ít, và sau đó có thể nghỉ lâu hơn.
Những người phải trực vào ngày mùng một là Kôbasi và hai nữ y ta -
Takaghi và Hakanisi.
Sau khi giao ban, Nôrikô đã toan về nhà thì Kôbasi chạy đến gặp cô.
- Naôê tiên sinh đây? - Anh hỏi, giọng xúc động.
- Chắc đang ở trong phòng của tiên sinh. Hôm nay tôi chưa gặp tiên sinh.
- Ông ấy dậy chưa?
- Tôi không biết, tiên sinh thường dậy muộn.
- Tiên sinh sắp đi nghỉ phải không?
- Hình như thế.
- Vậy thì làm thế nào đây?!
- Có việc gì thế?