nhưng ở đấy lại có Naôê. Cái ông bác sĩ Naôê trước làm việc ở trường đại
học ấy. Cậu thật là may mắn cực kỳ, cậu sẽ có thể học hỏi ông ta. So với
thân phận của một anh bác sĩ phải rơi vào một bệnh viện thành phố vớ vẩn
nào thì đây thật là một diễm phúc . Bản thân Kôbasi cũng nghĩ đúng như
vậy. Anh ước mơ sẽ tích lũy được nhiều kinh nghiệm quí báu trong khi học
hỏi Naôê trong nửa năm trời.
Song mới về được ít lâu anh đã thấy Naôê khó gần và lặng lẽ đến kỳ lạ. Có
, Không - ngoài hai tiếng đó ra hầu như chẳng thấy ông nói gì hơn. Khi
Kôbasi tìm cách hỏi thêm một vấn đề gì thêm cho thật cặn kẽ, Naôê thường
chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện. Quả tình trong những cuộc phẫu thuật,
Kôbasi cũng học thêm đượt ít nhiều trong khi theo dõi những động tác của
ông ta. Nhưng chung qui chỉ có thế. Naôê không có gì thiết tha trong việc
hướng dẫn người bạn đồng nghiệp trẻ đi vào những hiểu biết và những kỹ
thuật tinh vi không thấy nói đến trong các sách giáo khoa. Những lần chính
Kôbasi mổ thì Naôê chỉ im lặng quan sát anh làm. Ông không bao giờ khen
hay quở trách Kôbasi. Chỉ khi nào anh ta làm sai, Naôê mới buông một
tiếng cộc lốc: Không phải thế . Kôbasi không tài nào hiểu được: Phải chăng
Naôê chỉ làm biếng không muốn mất công hướng dẫn anh ta, hay là ngay từ
đầu ông ta đã không coi anh là một người học trò có triển vọng. Trong khi
đó thì Kôbasi thậm chí gần như thuộc lòng bản luận án của Naôê. Chỉ cần
có ai nói: Tôi không hiểu người ta tìm thấy cái gì đặc biệt trong bản luận án
này! Có ai cần đến một công trình nghiên cứu cài màu ly phân của thận
nhân tạo?! là Kôbasi lập tứ nổi sùng: Phương pháp này đang được ứng
dụng rộng rãi không chỉ ở Mỹ, mà cả ở cộng hòa liên bang Đức và ở Pháp.
Công trình của Naôê cực kỳ chính xác . Những chương trong luận án có đề
cập những vấn đề phẫu thuật thì Kôbasi đều có thể nhắm mắt đọc làu làu.
Anh hết sức khâm phục những trí thức uyên bác cũng như cái nghệ thuật
điêu luyện của Naôê, nhưng dù có cố gắng bao nhiêu anh cũng không thể
khoét được một đột phá khẩu trong bức tường cách biệt mà ông ta đã dựng
lên xung quanh mình. Chỉ cần bước một bước thôi qua cái vạch ngăn cấm,
thì một cánh cửa vô hình đã lập tức đóng sập lại ngay trưới mũi anh. Thật
là một con người kỳ quặc! - Kôsiba băn khoăn tự nhủ. Dĩ nhiên là có thể