gói với cái hộp lên bàn.
- Kìa bà cụ, đừng làm thế! Bà cụ phải hiểu cho, làm như thế không được!
Chẳng có gì mà phải thế... - Kôbasi nói hối hả, chỉ thiếu chút nữa anh đã
khóc òa lên.
Để tặng phẩm lại, bà cụ Chiyô lúp xúp bước ra cửa, nhưng đến ngưỡng của
bà đứng lại lần nữa:
- Cám ơn các vị.
Trông theo cái bóng dáng bé nhỏ khô cằn của bà cụ cho đến khi khuất hẳn,
Kôbasi và Nôrikô cùng nhìn lên bàn.
- Bà cụ đã cố chạy đi mua mấy thứ này về... - Nôrikô thở dài.
Trong gói có mấy quả hồng và mấy quả quít, trong hộp có một chai whisky.
Chắc hoa quả là để tặng các cô y tá, con chai rượu là để tặng Kôbasi.
- Rốt cuộc đâm ra dở quá, - Kôbasi nhìn chai rượu nói, mặt sa sầm xuống. -
Chúng ta nào có cứu giúp gì được ông già cho cam.
- Món này đối với bà cụ không phải là nhỏ, - Nôrikô nhận xét.
- Nhận quà biếu của bà cụ thật là xấu hổ.
- Bà cụ thiết tha quá, chỉ cố sao làm cho chúng ta vui lòng. Không, không
thể khước từ được. - Nôrikô nghĩ rằng nếu có Naôê ở đây, hẳn anh sẽ
không từ chối.
Kôbasi châm điếu thuốc lá rồi lẩm bẩm một mình:
- Có lẽ mình làm theo lời Naôê thế mà đúng.
Lúc bấy giờ đã gần chín giờ. Nôrikô chuẩn bị đi tắt đèn ở các phòng. Ngoài
cửa sổ bầu trời tối sẫm chi chít những vì sao. Trời đang lại trở lạnh.
Một hồi chuông điện thoại xé tan sự im lặng trong phòng. Nôrikô lúc bấy
giờ đứng gần máy nhất. Cô cầm máy lên.
- Allô, Tôkyô phải không? Bệnh viện Oriental phải không? - Bên kia đường
dây có tiếng một người đàn bà đứng tuổi.
- Vâng.
- Tôi gọi điện từ Sappôrô. Họ tôi là Naôê...
- Sao?
- Tôi là chị của Kyôsukê Naôê.
- Tôi nghe bà đây... - Tim Nôrikô chỉ chực vỡ tung. - Có việc gì xảy ra thế