nói một cách ngoan cố.
- Thực chất không phải ở đấy.
- Liệu bố mẹ hắn có gửi tiền cho hắn thật không?
Nói cho thật ra, bản thân Kôbasi cũng không tin chắc điều đó.
- Cho hắn vay có nguy hiểm không?
- Mọi sự đều sẽ ổn thỏa, - Kôbasi trả lời, cố khắc phục mối ngờ vực trong
lòng mình, rồi nhìn lại cái biển treo ở sau lưng: - Phòng công cộng đã hết
chỗ..
- Chỉ còn chỗ trong các phòng hạng nhì và các hạng cao hơn.
Kôbasi im lặng quay mặt đi.
- Anhh muốn chuyển Tôđa sang một phòng rẻ tiền hơn ư?
- Ừ, làm như thế ít nhất cũng kéo dài thêm một ngày.
- Ta chỉ có cả thảy hai phòng công cộng.
- Phải.. Ở đây người ta cố sao chỉ giao dịch với người giàu... Thế mà cứ leo
lẻo chuyện "xây dựng một xã hội của phúc lợi toàn dân "!
- Cái gì? - Akikô giương cao đôi mày.
- Đó là lời hứa hẹn của bác sĩ trưởng khi ông ra ứng cử vào Hội đồng đôi
thị...
Akikô cười ngặt nghẽo.
- Thế còn hai người kia thì ta có giải quyết không?
- Viên công chức và anh lái xe ấy à?
- Họ đã không có việc gì làm trong bệnh viện thì ta cho họ xuất viện quách
nhé?
- Tôi xin cô...
Bây giờ khi trong phòng chỉ còn lại hai người. Akikô ăn nói với Kôbasi
khác hẳn. Có thể cảm thấy giữa hai người có những mối quan hệ rất gần
gũi.
- Gần đây anh đã từ bỏ việc tìm hiểu Naôê.
- Tại sao?
- Ông ta để mặc cho bà y tá trưởng muốn làm gì thì làm, cho những người
khỏe mạnh vào nằm viện, kê đơn cho những thứ thuốc hoàn toàn vô ích,
làm một cuộc phẫu thuật vô nghĩ lý, trong khi Tôđa vết thương còn mưng