- Chẳng lẽ ông ta lại có thể viết như vậy? - Nếu bác sĩ trưởng nói như vậy
thì còn khả thứ, chứ nếu là Naôê thì không thể tưởng tượng được.
- Chế độ chữa ngoại trú không thể dùng cho anh ta thật sao? - Akikô hỏi.
- Tuyệt đối không. Vả lại chính Naôê cũng đã nói rằng Tôđa phải nằm viện
ít nhất là hai tuần.
- Nhưng bây giờ ông ấy khẳng định rằng Tôđa có thể ra viện đấy thôi!
- Ông ấy nói gì kệ ông ấy! Thực chất là nếu cho Tôđa ra viện bây giờ thì
quá trình hồi phục sẽ kéo dài, - Dường như Kôbasi tự bei^. n luận với mình.
- Trong bệnh viện này có những bệnh nhân vẫn còn nhẹ hơn nhiều mà vẫn
được nằm. Những bệnh nhân như thế thì giữ lại, còn Tôđa thì tống đi; thử
hỏi như thế có đúng không?
Tôđa tiếp tục nhìn xuống đất. Đầu quấn băng gần kín hết, hắn trong còn trẻ
hơn cả cái tuổi hai mươi lăm của hắn - một cậu bé bơ vơ tội nghiệp.
- Nói chung tôi đã rõ hết rồi. Anh cứ tin ở tôi. Hôm nay anh có thể ngủ yêu.
- Cám ơn bác sĩ. Bác sĩ tha lỗi cho tôi...
Tôđa đứng dậy, cúi chào và ra khỏi phòng khám.
Khi cánh cửa đã đóng lại và những tiếng chân bước ngoài hành lang đã im
hẳn, Akikô quay sang phía Kôbasi.
- Sao anh có thể ăn nói như vậy?
- Những điều tôi nói đều đúng, đúng từng chữ một.
- Đúng thì đúng. Nhưng cái anh bệnh nhân này rất kỳ quặc.
- Tại sao?
- Trẻ thế mà không có việc làm thường xuyên chỉ đi lang thang, kết bè với
những tên rất khả nghi... Em thấy chẳng ưa hắn tí nào.
- Ưa, không ưa - điều đó có liên quan gì đến bệnh?
- Dù sao hắn cũng rất khả ố.. Mỗi lần đo nhiệt độ hay bắt mạch, tay hắn cứ
sờ soạng lung tung.
- Hắn hãy còn trẻ.
- Hắn đưa cho chúng em xem đủ thứ ảnh bậy bạ...
- Thật à?
- Các chị y tá không chị nào chịu nổi.
Kôbasi cảm thấy quả thật mình đã nói nhiều điều hơi quá. Tuy vậy anh vẫn