Bới đống quần áo bẩn lên, mà lại trước mặt bệnh nhân...
- Dù có thế nào... - Kôbasi cố thở lại cho đều, - Anh cũng cứ nên viết thư
ngay cho mẹ anh.
- Vâng ạ.
- Nếu bác sĩ trưởng có giục tiền thì chính tôi sẽ cho anh vay.
- Tiên sinh! ... - Akikô thốt lên, giọng trách móc.
- Không sau đâu. Số tiền ấy sẽ không làm cho tôi túng quẫn quá đâu.
Tôđa cúi đầu rất thấp, thấp đến nỗi có thể trông thấy mớ tóc buột ra ngoài
băng ở phía sau gáy.
- Nào thôi, bình tĩnh lại đi.
Trong tâm hồn Kôbasi thấy nhẹ nhõm và vui mừng. Anh làm việc đã đến
năm thứ ba, nhưng hôm nay là lần đầu anh thực sự cảm thấy mình là một
người thầy thuốc. Akikô nhìn anh trong một nỗi kinh ngạc thầm lặng.
- Anh không nên ngồi lâu quá, lại bắt đầu chóng mặt cho mà xem.
- Thế... - Tôđa từ từ ngẩng đầu lên. - Thế thì không cần nói gì với bác sĩ
trưởng nữa ạ?
- Bác sĩ trưởng nào? Bác sĩ Naôê ấy à? Thế anh có nói gì với ông ấy à?
- Vâng, sáng nay, sau giờ thăm bệnh nhân. Tôi có hỏi ông...
- Như vừa hỏi tôi chứ gì?
- Vâng.
- Thế ông ta trả lời anh thế nào?
- Ông ấy bảo là phải ra viện thôi.
- Ra viện?!
Tôđa gật đầu.
- Ông ấy nói: Phải ra viện thôi , có đúng thế không? - Kôbasi không dám
tin ở tai mình nữa.
- Đúng ạ.
- Thật là ngu xuẩn! Nhưng anh làm sao ra đường đi giữa đám đông được.
Một khi người ta chóng mặt. Naôê phải hiểu điều đó chứ!
- Tiên sinh! ... - Akikô lại nhắc nhở anh.
- Bác sĩ Naôê viết trong bản kết luật rằng bết thương hãy còn đau, nhưng có
thể chữa ngoại trú được.