ĐÈN KHÔNG HẮT BÓNG - Trang 56

châm thuôc lá. - Bình thường anh làm gì?
- Tôi chơi nhạc trong giàn nhạc nhẹ.
- Ở quán rượu à?
- Đại loại như thế...
- Còn những người đến bệnh viện với anh, họ cũng ở trong giàn nhạc?
- Nói chung là thế.
Những câu trả lời của hắn khá mơ hồ. Một người chơi nhạc nhẹ... Thế mà
các cô y tá lại nói rằng những tên đến thăm hắn đều là những tên cướp thực
thụ. Thành thử câu chuyện nhạc nhẹ này... Khó tin lắm.
- Anh không thể mượn thêm của các bạn được sao?
- Ờ-ờ -ờ, họ... tôi... - Tôđa nói lúng túng rồi im bặt.
Các bạn hắn đến bệnh viện cả thẩy hai lần, vào những ngày đầu, rồi sau đó
chẳng còn thấy tăm hơi đâu nữa.
- Anh có gia đình chứ?
- Không.
- Thế còn bố mẹ?
- Ở rất xa...
- Xa thì xa nhưng vẫn có chứ?
Tôđa gật đầu.
- Anh có thể xin họ được không?
Tôđa nghẹn ngào lẩm bẩm cái gì không rõ, và đưa tay lên bưng lấy khuôn
mặt quấn băng.
- Tiên sinh, - Akikô lên tiếng. - Thế còn chế độ cứu trợ người túng thiếu thì
sao ạ? ... Có lẽ thử xin trợ cấp của nhà nước chăng? ... . .
- Tôi đã nghĩ đến điều ấy. Họ sẽ không cấp ngay đâu. Dù họ có chuẩn y thì
thủ tục vẫn chiếm không ít thì giờ, và rốt cục phải ba tháng sau là ít, bệnh
viện mới nhận được tiền.
- Nếu anh ta không có tiền mặt thật, thì không còn cách nào nữa ư?
- Rốt cục là như thế, - Kôbasi xác nhận, vẻ mặt lầm bầm. - Tôi không tin
rằng những kẻ keo kiệt kia bằng lòng đợi ba bốn tháng.
Ở bệnh viện Oriental người ta thường tránh những bệnh nhân trả viện phí
bằng tiên trợ cấp. Những khi vẫn cứ phải tiếp xúc với những bệnh nhân như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.