vậy thì người ta tìm cách giải quyết sao cho họ đi thật nhanh...
- Bố mẹ anh sống ở đâu? ...
- Ở Miyađza.
- Ừ, cũng xa thật. Nhưng nếu viết thư xin ngay thì sao... ? Dĩ nhiên ông bà
sẽ ngạc nhiên, vì mọi việc xảy ra đột ngột quá. Nhưng đây là vấn đề sức
khỏe của anh. Ông bà sẽ không từ chối đâu!
Tôđa gật đầu, rồi lại đưa hai bàn tay bưng khuôn mặt quấn băng.
- Anh sẽ nằm đây thêm ba bốn ngày nữa, nhiều nhất là năm ngày; nếu ông
bà gửi độ ba mươi ngàn yên thì mọi việc sẽ êm xuôi. Rồi sau anh sẽ gửi trả
lại. Anh sẽ ra viện và sẽ làm việc để kiếm tiền.
- Nhưng bà y tá trưởng đã quyết định cho anh ta xuất viện từ ngày mai. Dù
anh ta có xin bố mẹ được nữa thì vẫn đã quá muộn, - Akikô lại xen vào câu
chuyện.
- Thế thì đã sao? Tôi sẽ yêu cầu bà ta đợi một chút.
- Vấn đề không phải là bà y tá trưởng. Sau lưng bà còn có đích thân bác sĩ
trưởng...
- Bác sỉ trưởng ư?! Nhổ toẹt vào!
- Tiên sinh? Hảy cẩn thận...
- Cẩn thận à? Tại sao? Tôi chỉ muốn làm những gì cần làm.
- Nhưng bệnh nhân quả thật là có lỗi. Anh ta không trả tiền điều trị...
- Một người thầy thuốc không được nghĩ đến tiền! Bổn phận của hắn là
chữa bệnh một cách tận tình.
- Nhưng trong môt. bệnh viện tư thì như thế không được.
- Cô thay lòng đổi dạ từ bao giờ thế?
- Thay lòng... ? - mặt Akikô như hóa đá. - Chẳng qua em cho rằng không
thể cái gì cũng đổ lỗi cho một mình bác sĩ trưởng. Ông ấy không đến nỗi
xấu như thế.
- Không, rất xấu. Ông ta chẳng nghèo môt. chút nào, thế mà vẫn cố vắt cái
bệnh vei^. n này ra cho được thật nhiều lợi nhuận. Ông ta đã biến y học
thành phương tiện làm giàu. Theo cô như thế là bình thường à?
- Tiên sinh, trước mặt bệnh nhân... - Akikô đưa mắt chỉ Tôđa.
Kôbasi, dường như thể mới nhìn hăn lần đầu, im lặng. Anh thấy ngượng.