ĐẾN PHỦ KHAI PHONG LÀM NHÂN VIÊN CÔNG VỤ - Trang 29

Kim Kiền lúc mới bắt đầu còn nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng càng nói lại

càng to tiếng, càng nói lại càng hăng máu, đến cuối cùng thì miệng đầy
những lời thô tục chợ búa, càng chửi càng bài bản, tuần tự, rất có xu thế
chửi đến ba ngày ba đêm, khiến chúng nhân nghe mà trưng ra đủ loại biểu
cảm khác nhau.

Y Tiên đỡ trán lắc đầu, Độc Thánh sắc mặt xanh lét, Hoàng Can trợn mắt

há mồm, Tiểu Dật thì da mặt nhăn lại giật giật.

Bạch Ngọc Đường nghe đến câu “Triển đại nhân là báu vật chấn phủ của

Khai Phong phủ” thì phụt một cái phì cười, Nhất Chi Mai thì chặc lưỡi, trực
tiếp hô lên “Mở rộng màng nhĩ.”

Gương mặt tuấn tú của Triển Chiêu lúc thì trắng, lúc thì đen, cuối cùng

không nghe được nữa, quát: “Kim hiệu úy!”

Kim Kiền ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu đang nổi trận lôi đình, nhìn thấy nước mắt lã chã từ đôi mắt

nhỏ dài của Kim Kiền, chẳng biết vì sao lại không phát ra được dù chỉ một
chút, bất giác ngữ khí cũng hòa hoãn đi vài phần: “Triển mỗ há lại là kẻ ăn
nói bừa bãi?”

“Ăn nói bừa bãi? Còn hơn thế ấy chứ!”, Kim Kiền gạt nước mắt, đếm

ngón tay tính toán, “Mỗi lần Triển đại nhân bị thương đều giấu giếm Công
Tôn tiên sinh, tới khi giấu không được thì lại nói chỉ là vết thương ngoài da,
nhưng mười lần hết tám đều là trọng thương, chính vì những lần này mà
Công Tôn tiên sinh không ít lần đã khấu trừ tiền thưởng của thuộc hạ; còn
có lần trước Hoàng thị lang thiết yến mời Triển đại nhân qua phủ dự, Triển
đại nhân ngày đó rõ ràng không phải trực ban ở cấm cung, nhưng vừa nghe
đến yến tiệc tối đó nhà Hoàng thị lang có ba vị thiên kim muốn ra tiếp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.