ĐEN TRẮNG - Trang 167

“Đây là thuốc bổ thận mà……”

“……”

Trong lòng đang không có y đức bị người ta nhìn thấu, bác sĩ Thiệu

thấy vô cùng buồn bực:“Đường Kính, anh không phải tốt nghiệp khoa quản
lý ở Cambridge sao.”

“À, có vấn gì đề chứ?”

“Vậy sao anh còn hiểu y học Trung Quốc.= =” Điều này không phải là

rõ ràng khinh bỉ tiến sĩ y học như anh sao.

“Cái này không phải học thức, mà là thưởng thức đó bác sĩ Thiệu à,”

Đường Kính trả lại đơn thuốc cho anh ta, hất cằm phân phó:“Tiếp tục đi.”

Một tên học quản lý lại bắt đầu đàn áp tên học y chính thống……

Kì Hiên khó chịu, cúi đầu liếc tờ đơn thuốc trong tay Đường Kính,

không nhận.

Hừ, bệnh viện là tôi mở, đơn thuốc là tôi kê, lão tử chính là muốn giết

dê béo đó, anh làm gì được tôi chứ.

Ngay sau đó, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị người đẩy ra, Kỉ Dĩ Ninh

mua điểm tâm đã trở lại.

Vừa thấy cảnh này, Kỉ Dĩ Ninh tò mò đi lên, nhận lấy đơn thuốc trong

tay Đường Kính, nhìn một chút, chữ viết lưu loát của Thiệu Kì Hiên lập tức
kích động tiến vào mắt cô.

Đường Kính vừa định nói gì, em đừng có tin, Đường Dịch không sao

hết, căn bản là không cần uống loại thuốc này, thì Kỉ Dĩ Ninh bỗng nhiên
mở miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.