ĐEN TRẮNG - Trang 17

Anh không thèm nhắc lại, đột nhiên lại cúi đầu hung hăng cắn môi cô.

Đẩy hàm răng cô ra, cho dù cô chưa tỉnh cũng không hề làm cản trở

động tác của anh, từ ôn nhu đến dữ dằn, từ bình thản đến kinh hãi, một nụ
hôn sâu, cũng có thể khiến cho biển động bão nổi.

Cô cuối cùng cũng bị anh đánh thức.

Hơi mở mắt ra, ánh trăng sáng ngoài cửa sổ dừng trên mặt anh, cô mở

mắt liền nhìn thấy anh hé ra khuôn mặt điên đảo chúng sinh, giờ phút này
nhu tình quả thực có loại mỹ cảm không giống thật.

Bộ dáng giận dữ mấy giờ trước của anh hiện lên trước mắt, cô lập tức

tỉnh táo, nỗi sợ hãi khắc sâu trong đáy mắt.

“Thực xin lỗi.” Anh bỗng nhiên giải thích, xoa mặt cô, nhu tình trong

mắt như nước, coi như ảo giác:“Anh làm tổn thương em ……”

Anh ở ngay trước mắt cô, khoảng cách ngắn ngủn mấy cm, nhưng cô

vẫn không thể thấy được lòng anh. Người đàn ông này quá mức thâm trầm,
cho tới bây giờ cũng không có ai nhìn thấu anh.

Cô cúi đầu, né tránh ánh mắt đầy áp lực của anh: “Không, không

sao……”

“Dĩ Ninh.” Anh mở miệng, bỗng nhiên gọi tên cô, giọng nói ôn nhu kỳ

cục, lời nói bật ra làm cả người cô cứng lại: “Về sau, hãy ở lại bên cạnh
anh, không cần tùy tiện đi ra ngoài, được không?”

Ngắn ngủn vài câu, cô thông minh như thế, sao lại không hiểu được ý

tứ của anh?

Cúi đầu, cô không có đường lui, chỉ có thể thỏa hiệp:“…… Được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.