“Trí nhớ thật tốt.”
“……”
Mẹ ơi, Đường Dịch quỷ dị như vậy, người bình thường đều chịu
không nổi a.
Khiêm Nhân có vẻ cầu xin tha thứ hô một tiếng:“Dịch thiếu……”
Giọng nói của Đường Dịch lại vang lên:“Lần này anh đi Đài Loan xử
lý xong xuôi mọi việc, tôi thả anh đi được không? Anh có thể du ngoạn thế
giới một vòng, hiểu biết một chút về phong tục của nhiều dân tộc, xúc tiến
trao đổi quốc tế, cống hiến cho sự nghiệp……”
“……”
Ông chủ ơi, tôi cũng không phải lãnh đạo trung ương…… Làm sao
cần cái gì mà trao đổi quốc tế chứ……
Đường Dịch bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lên tiếng đề nghị:“Như vậy đi,
anh đến nông trường của Đường gia nghỉ phép thì thế nào?”
Nông trường của Đường gia là ở nơi nào hả? Đơn giản mà nói, chính
là cái hoang đảo chim không đẻ trứng đó.
Khiêm Nhân rốt cục cũng hoảng hốt, trên người mồ hôi lạnh một tầng
lại một tầng chảy xuống.
Đối mặt với một Đường Dịch như vậy, muốn nói không bị chút cảm
giác áp bách nào hiển nhiên là không có khả năng.
Từ nhiều năm trước, bởi vì hai bên đương sự chỉ có một người có thể
biết đến nguyên nhân, Khiêm Nhân đã bị Đường Dịch đoạt mất quyền lực
một lần, từ đó về sau anh hoàn toàn cảm nhận được cảm giác bi thương bị
người ta quên đi.