Rốt cục, có một ngày, vết thương của Đường Dịch gần như hoàn toàn
phục hồi nên anh rời khỏi bệnh viện mà về nhà tĩnh dưỡng, buổi tối hôm
đó, Kỉ Dĩ Ninh đã nói chuyện với anh.
Không có quanh co lòng vòng, cô bình tĩnh nói cho anh:“Về sau, em
không cho phép anh làm những chuyện như thế này với mình nữa.”
Đường Dịch nhìn cô, không nói gì.
Kỉ Dĩ Ninh nhìn thẳng vào mắt anh, cho anh thấy rõ sự nghiêm túc của
mình.
“Đường Dịch, em sẽ không đi, em sẽ không rời bỏ anh, trừ phi tương
lai có một ngày, anh là người buông tha em trước.”
Cô nói với anh:“…… Mấy ngày qua, em hiểu được, thế giới này
không phải chỉ có một màu như em tưởng tượng, mà là có hai màu, màu
trắng và màu đen. Anh có quy tắc của thế giới kia, em không hiểu, em cũng
không chuẩn bị tham gia, cũng không chuẩn bị tiến vào. Điều em có thể
làm được chính là, em sẽ không can thiệp, em sẽ không dùng những đạo
đức mà em học tập được ở thế giới màu trắng của em mà nhìn vào, để ràng
buộc tất cả mọi thứ trong thế giới màu đen của anh. Những điều coi trọng,
em với anh phân biệt rõ ràng, đều tự tuân thủ chuẩn tắc trong thế giới của
mình, không vi phạm lẫn nhau;…… Nhưng trên tình cảm, em và anh đồng
quy.” (^^)
Điều này là điều quan trọng nhất và cũng là thỏa hiệp cuối cùng của
cô.
Cô cho Đường Dịch thấy được một người, một Kỉ Dĩ Ninh có nguyên
tắc cũng có tình cảm.
Đường Dịch bỗng nhiên ôm chặt lấy cô, vùi đầu xuống cổ cô, cũng
không nói một chữ nào.